Kể về một lần trót xem trộm nhật kí của bạn Bài viết số 3 lớp 9 đề 1
Kể về một lần trót xem trộm nhật kí của bạn
Bài viết số 3 lớp 9 đề 1: Kể về một lần trót xem trộm nhật kí của bạn được KhoaHoc đăng tải chi tiết cùng với dàn ý và những bài văn mẫu 9 hay, mời các bạn cùng tham khảo.
- Kể lại cuộc gặp gỡ người lính lái xe trong Bài thơ về tiểu đội xe không kính
- Kể về một cuộc gặp gỡ với các chú bộ đội nhân ngày 22/12
- Kể về một lần trót xem trộm nhật kí của bạn
- Phân tích bài thơ Đồng chí của Chính Hữu
Dàn ý kể lại một lần em trót xem nhật ký của bạn
1. Mở bài:
Nhật kí là hình thức ghi chép tự do của mỗi cá nhân. Nó là mảng tâm hồn để người viết ra thỉnh thoảng đọc lại suy ngẫm về những vấn đề riêng tư không muốn cho ai biết. Vì thế, khi người khác tự ý xem có thể dẫn đến hậu quả khôn lường.Thế mà, do nông nổi tôi đã một lần xem nhật kí của người bạn thân nhất. Chuyện đã qua, nhưng đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể tha thứ cho mình.
2. Thân bài:
- Kể về tình huống dẫn đến việc xem trộm nhật kí của bạn
- Lí do khách quan: (Đến nhà bạn học nhóm; cầm hộ bạn cặp sách….)
- Lí do chủ quan: Sự tò mò, thôi thúc (miêu tả nội tâm)
- Bạn viết gì? Có viết về mình không? Đọc một tẹo không sao đâu
- Kể diễn biến sự việc:
- Tâm trạng khi đọc nhật kí
- Đọc được gì trong đó? (Ngày…tháng…năm)
- Có ai biết mình đọc nhật kí của bạn
- Kể lại tâm trạng, suy nghĩ của mình sau khi đọc nhật kí: Xấu hổ, dằn vặt (nghị luận)
3. Kết bài:
Kết thúc sự việc (Những ngày sau khi xem nhật kí, bài học về bí mật riêng tư của người khác. Bài học về tình bạn).
Kể lại một lần em trót xem nhật ký của bạn mẫu 1
Trong cuộc sống của con người chúng ta chắc hẳn ai ai cũng đã từng mắc những sai lầm và có những kỉ niệm không bao giờ quên được. Và trong em cũng sẽ không bao giờ quên được những lỗi lầm của mình đã gây ra cho chính người bạn thân của mình. Đó là lần em trót xem nhật kí của bạn.
Em với bạn Huệ là đôi bạn thân, chúng em lại còn gần nhà nhau nữa. Chúng em chơi với nhau từ nhỏ và Huệ lại học chung lớp, không biết có phải cô giáo nhìn thấy hai đứa em chơi thân mà sắp xếp chỗ ngồi cũng gần nhau nữa. Em và Huệ là đôi bạn cùng tiến, chúng em cũng luôn rủ nhau đi học đúng giờ, có gì không hiểu chúng em tự giảng cho nhau nghe, Huệ học tốt và luôn luôn chăm chỉ nên em cũng thấy rất vui khi mình có được một người bạn như vậy. Tất cả mọi thứ cứ trôi qua bình lặng và chúng em ngày càng thân hơn, cứ ngày nào cũng đến trường học tập và lại vui chơi. Có nhiều lúc rảnh rỗi chúng em hay cùng chơi bán đồ hàng, chơi búp bê thật vui biết bao nhiêu. Tình cảm bạn bè của em và Huệ sẽ không bao giờ rạn nứt cho đến một hôm em đã đọc trộm nhật kí của bạn.
Em cứ nhớ đến lần đọc trộm nhật kí của Huệ mà em cảm thấy hổ thẹn, xấu hổ và không còn biết giấu mặt đi đâu nữa. Em vẫn nhớ như in đó chính là hồi mới vào năm học lớp 8 thôi thì em thấy Huệ có một cuốn nhật ký nhỏ nhắn và xinh xinh biết bao nhiêu. Em cũng hỏi Huệ là dùng làm gì? Huệ cũng nói với em rằng cuốn nhật kí này cũng sẽ giúp cho tớ lưu giữ những kỉ niệm đẹp, những điều không hay trong một ngày để lưu lại. Chắc chắn nó sẽ là một cuốn nhật kí tuyệt vời. Nghe thấy vậy em cũng tò mò lắm, không biết Huệ ghi gì trong đó và có ghi gì về em không? Bao nhiêu câu hỏi như cứ xoay xung quanh em mà không có câu trả lời nào thỏa đáng cả.
Em biết được rằng nhật kí là những gì riêng tư chính vì thế mà cuốn nhật ký cũng sẽ là nơi lưu trữ những bí mật của từng cá nhân. Cho dù là ai đi chăng nữa cũng không được xem. Ngay cả bạn thân cũng vậy. Có lẽ chính vì điều này mà càng khiến cho em tò mò hơn nữa. Cơ hội đã đến, em không kiềm chế được sự tò mò của bản thân mình, và em có một hành động không thể tha thứ được đó chính là trót xem trộm nhật kí của Huệ. Em nhớ chính trong buổi hôm đó vào tiết thể dục em bị đau bụng cho nên đã xin phép thầy không ra sân tập và ngồi ở trên lớp. Khi ngồi một mình trong cơn đau bụng, đau đầu vì ốm sốt em ngồi một mình ngồi trong phòng học và nằm ra ghế một chút. Đúng lúc này đây em cũng nhìn thấy cuốn nhật kí của Lan Anh đã được đặt ngay trên bàn. Em đã tự nhủ không được xem nhật kí vì đó cũng chính là những điều riêng tư của bạn Huệ. Thế như chẳng hiểu sao em lại làm hành động đáng trách như vậy.
Khi cầm cuốn nhật kí của Huệ trên tay thì em run run nhìn ra cửa sổ xem có ai không rồi mở ra. Em lật từng trang, từng trang một đọc về những ngày bạn Huệ vui, buồn, em đã biết Huệ đã có những hành động không đúng khi nói dối mẹ bạn ý. Ô! Em làm điều gì như thế này? Em cảm thấy mình cũng thật có tội với bạn và không dám đọc gì nữa. Em đã để lại cuốn nhật kí vào chỗ cũ nhưng trong lòng em thì không bao giờ có thể tha thứ cho chính mình khi đọc cuốn nhật kí này. Thực sự em cũng vô đã rất hối hận và cảm thấy tự thất vọng về bản thân mình nữa. Mỗi khi nhìn thấy Huệ em lại cứ nghĩ về những điều bạn viết trong nhật kí và chính bản thân em cũng không thể nào thoải mái được, luôn tự trách mình.
Tuy lần đọc trộm nhật kí đó của Huệ mà Huệ không biết nhưng tự chính em cũng thấy có lỗi với bạn. Và em cũng tự nhận thấy được rằng trong cuộc sống có những điều không biết thì cũng sẽ tốt hơn rất nhiều, đừng vì tò mò mà biến mình thành người tội lỗi.
Kể lại một lần em trót xem nhật ký của bạn mẫu 2
Căn phòng của tôi khá bừa bộn, sách vở đồ dùng để lung tung. Để tìm một cái gì đó, có khi tôi phải mất cả tiếng đồng hồ. Tuy nhiên, vẫn có một thứ mà tôi không bao giờ để sai chỗ, nó luôn trong trí nhớ của tôi bất kể tôi có quên đi mọi thứ khác chăng nữa. Đó chính là bức ảnh tôi và Mai chụp chung năm nào.
Mai là cô bạn gái thân thiết nhất của tôi. Chúng tôi chơi với nhau từ hồi còn bé xíu nên tôi hiểu rất rõ Mai. về Mai, ai cũng phải thừa nhận bạn rất xinh và dễ mến. Mái tóc dài thướt tha và đen mượt ôm lấy khuôn mặt trái xoan, đôi lông mày thanh tú và cái miệng chúm chím đáng yêu làm sao! Thông minh, học giỏi, khéo tay khiến tôi càng hãnh diện về bạn. Và hơn cả, Mai lại sống rất tình cảm. Chúng tôi đi đâu cũng đi cùng nhau. Tôi hay sang nhà Mai chơi cũng như bạn hay đến thăm tôi. Những lần nhìn thấy bố mẹ Mai chăm lo cho bạn, tôi cảm thấy cuộc sống của Mai hạnh phúc biết nhường nào, có lẽ còn hơn tôi.
Một lần, tôi đến nhà Mai mượn sách. Mai bảo tôi cứ tìm thoải mái còn mình xuống làm bánh. Cả một tủ sách khiến tôi hoa cả mắt. Mải tìm kiếm nên tôi lỡ làm rơi một quyển sách. Tôi cúi xuống nhặt, ra là quyển: Cuộc sống hạnh phúc. Biết rõ Mai nhưng tôi không hiểu cuốn truyện nhạt nhẽo này hấp dẫn bạn ở điểm nào. Khi cất nó vào tủ tôi phát hiện ra một kẽ hở nhỏ cạnh kệ sách. “Cái gì vậy nhỉ!” Tôi tò mò nghĩ thầm và cố lôi nó ra, một quyển sổ cũ kĩ, tôi mở ra xem. Không! Đó là nhật kí của Mai! Tôi vội vàng gập lại ngay và định để vào chỗ cũ. Nhưng tôi muốn biết rõ thêm về Mai, rằng tại sao bạn lại thích đọc cuốn Cuộc sống hạnh phúc, tôi không ngăn được tay mình mở cuốn sổ, mắt mình đọc nó. Tôi đã cố gắng nhưng mắt tôi vẫn dán vào. “Trời ơi! Lẽ nào lại vậy! Lẽ nào Mai…”. Đang đọc bỗng dưng tôi nghe thấy tiếng “xoảng”, tôi quay đầu lại: Mai! Tay tôi run bắn, cuốn nhật kí rơi bộp xuống đất. Mai chạy về phía tôi, nhặt vội cuốn sổ. Tôi đứng trân trân, người bất động, không nói được lời nào. Tôi chỉ nhớ ánh mắt rưng rưng, Mai nhìn tôi, đầy tức giận, môi run rẩy: “Đi ra ngay!”
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Mai giận dữ như vậy. Tôi chạy, chạy như điên ánh mắt ấy, tôi muốn khóc quá. Tôi rất sợ, sợ sự giận dữ Mai ném cho tôi, sợ cả chính việc mình vừa làm, về đến nhà, tôi đóng sập cửa phòng lại. Tôi thở hổn hển, chân tôi đứng không vững nữa, tôi bán thần ngồi xuống ghế như không tin chuyện vừa xảy ra. Lúc bình tĩnh lại, tôi tự trách mình tại sao lại làm như vậy. “Tại sao tôi lại không chiến thắng được tính tò mò của mình? Tại sao?…”. Tôi buồn bực quăng cả chồng sách trên bàn xuống đất. Sự xấu hổ và hối hận làm tôi day dứt, không yên.
Đêm đó, tôi cứ trằn trọc mãi – tôi ước gì chuyện đó chưa bao giờ xảy ra vì ngày mai chúng tôi lại cùng nhau đi học. Tôi suy nghĩ miên man, nhất là về chuyện gia đình Mai. Tôi nhớ lại những trang nhật kí đầy nước mắt trong cuốn sổ ấy, làm sao tôi có thể tưởng tượng rằng gia đình Mai không hề hạnh phúc, rằng suốt ngày Mai luôn phải nghe những trận cãi vã của ba mẹ. Tôi không tin vào những gì mình đã đọc. Càng nghĩ, tôi càng tưởng tượng ra tâm trạng Mai và tôi càng thương Mai hơn, chắc hẳn bạn cô đơn và buồn bã lắm, có thể Mai còn sợ hãi cho những gì sắp xảy ra nữa. Vậy mà tôi đã từng cho rằng mình hiểu rõ Mai. Tôi muốn chia sẻ cùng Mai biết bao nhiêu, muốn an ủi và làm hòa với bạn. Nhưng tôi lo rằng Mai vẫn trách móc, giận tôi. Bạn sẽ không nói với tôi một lời nào nữa, có thể lắm chứ. Giữ trong mình một bí mật quá lớn, tôi tự nghĩ hay mình nên chia sẻ cùng ai khác. Tôi có thể vơi đi phần nào và các bạn khác sẽ thông cảm với Mai. Nhưng tôi không làm được, tôi sẽ không cho phép mình xử sự vậy. Tôi đã cố tình xen vào sự đau buồn Mai hằng cất giữ, giờ lại muốn phơi bày, để lộ ra ư? Vậy tôi đâu còn là bạn của Mai nữa. Và cứ thế, hết đường này đến đường khác tôi nghĩ cho mình cách đi mà cuối cùng vẫn không sao thoát khỏi sự ăn năn. day dứt.
Sáng hôm sau, tôi đến lớp một mình, Mai vẫn giận tôi, bạn né tránh và không nói chuyện với tôi. Tôi đã rất quyết tâm đến xin lỗi Mai, nhưng rồi tôi lại sợ, sợ nhìn lại vẻ mặt tức giận của Mai tôi cũng tránh Mai luôn.
Sau hôm đó, tôi tự thuyết phục mình sẽ đến gặp Mai. Nhưng hai hôm, rồi ba hôm sau, Mai không đến lớp, Tôi rất lo lắng đang định đến nhà Mai thì tôi thấy Mai đứng trước cửa nhà:
Mai, mình sẽ đi Sài Gòn cùng mẹ. Tạm biệt Bình! Mai nói trong nước mắt.
“Trời!” – tôi thốt lên khe khẽ – “Sao lại vậy?”. Tôi đứng lặng đi nhìn Mai mà ứa nước mắt.
Ghì chặt mấy quyển sách trong tay, Mai nói trong tiếng nấc:
Bố mẹ mình li dị rồi!
Tai tôi như nghe không rõ nữa, Mai sắp đi xa ư, rời khỏi tôi mãi ư, về sau tôi có còn gặp lại Mai nữa không, tôi không muốn nghĩ tiếp. Có điều gì đó thôi thúc trong lòng tôi, tôi bật ra, không chút kìm nén.
Mai, mình xin lỗi, mình không cố tình đâu… chi vì…
Nói đến đấy, tôi thổn thức. Trong lòng tôi, sự hối hận đã vơi nhiều, chỉ còn sự xót xa và cảm giác mất mát, mất một cái gì đó thật lớn lao.
Mai nhìn tôi, ánh mắt đầy lưu luyến, bạn gật đầu, giọng xúc động:
Chúng ta vẫn là bạn – Mai nói không chút ngập ngừng.
Hai chúng tôi xích gần lại nhau hơn. Mai và tôi đã cảm thấy điều gì quý nhất ở tình bạn. Lần đầu tiên, chính Mai đã lau nước mắt trước:
Mình không buồn nữa đâu, cậu cũng đừng buồn Bình à. Mình còn biết bao nhiêu điều muốn nói với cậu cơ mà.
Đến lúc này, tôi cảm thấy như mình đã lãng phí quá nhiều thời gian. Mai đâu còn ở với tôi lâu nữa. Tôi quệt nước mắt, dắt tay Mai vào nhà.
Chúng tôi đã nói với nhau biết bao chuyện, nhưng tuyệt nhiên không ai nhắc đến chuyện buồn của Mai. Hơn ai hết, tôi hiểu rằng chính mình phải làm cho Mai tin ở những điều tốt đẹp, tin ở tương lai tươi sáng hơn. Mọi nỗi buồn với Mai sẽ qua đi theo năm tháng, tôi chỉ mong rằng tình bạn tôi dành cho Mai sẽ làm vơi đi phần nào nỗi buồn của bạn lúc này. Chợt, tôi thấy quyển truyện Cuộc sống hạnh phúc, tôi mới hỏi:
Mình hỏi một chút được không! Sao cậu có vẻ mê cuốn truyện này thế?
Nó tẻ nhạt thật đấy, đúng là quanh đi quẩn lại cũng chỉ nói về cuộc sống của một gia đình. Nhưng, Bình ạ, nó lại rất hấp dẫn mình, vì đọc nó, mình cảm giác như được sống trong một gia đình thực sự, được cảm nhận sự yêu thương, che chở của bố mẹ…
Ra là vậy, giờ tôi mới hiểu tại sao.
Đi với mình một chút – Mai nắm tay áo tôi kéo đi. Cuối cùng, chúng tôi cũng đến được khu vườn sau nhà Mai, nơi chúng tôi vẫn thường chơi đùa hồi bé. Mai đến một gốc cây to, đào lên một chiếc hộp sắt rồi nói:
Từ bé, mình đã cất giấu những kỉ niệm buồn vào đây, bây giờ mình sẽ cất quyển sổ này, cất đi những nỗi buồn, Bình ạ!
Nói xong, Mai bỏ cuốn sổ vào hộp, chôn lại dưới gốc cây.
Mình sẽ đi xa, mình sẽ sống một cuộc sống mới. Mình không muốn ai đọc lại những trang nhật kí ấy. Chúng sẽ ở lại đây, gắn với ngôi nhà này. Khi nào Bình buồn, cậu cứ đến đày. Mình tin gốc cây này sẽ giúp cậu vơi đi nỗi buồn đấy.
Tôi im lặng ngắm những tán cây, liệu cây có hiểu những điều Mai nói không? Tôi nắm tay Mai – “Chúng ta mãi là bạn, là bạn thân thiết!”, tôi nhủ thầm.
Đó là cuộc trò chuyện cuối cùng của chúng tôi. Hôm sau, Mai bay vào Sài Gòn cùng mẹ.
Câu chuyện năm nào luôn sống trong tôi, tôi vẫn mong có dịp gặp lại Mai và luôn cầu mong Mai có cuộc sống hạnh phúc.
Kể lại một lần em trót xem nhật ký của bạn mẫu 3
Trong cuộc sống của con người chúng ta chắc hẳn ai ai cũng đã từng mắc những sai lầm và có những kỉ niệm không bao giờ quên được. Và trong em cũng sẽ không bao giờ quên được những lỗi lầm của mình đã gây ra cho chính người bạn thân của mình. Đó là lần em trót xem nhật kí của bạn.
Em với bạn Huệ là đôi bạn thân, chúng em lại còn gần nhà nhau nữa. Chúng em chơi với nhau từ nhỏ và Huệ lại học chung lớp, không biết có phải cô giáo nhìn thấy hai đứa em chơi thân mà sắp xếp chỗ ngồi cũng gần nhau nữa. Em và Huệ là đôi bạn cùng tiến, chúng em cũng luôn rủ nhau đi học đúng giờ, có gì không hiểu chúng em tự giảng cho nhau nghe, Huệ học tốt và luôn luôn chăm chỉ nên em cũng thấy rất vui khi mình có được một người bạn như vậy. Tất cả mọi thứ cứ trôi qua bình lặng và chúng em ngày càng thân hơn, cứ ngày nào cũng đến trường học tập và lại vui chơi. Có nhiều lúc rảnh rỗi chúng em hay cùng chơi bán đồ hàng, chơi búp bê thật vui biết bao nhiêu. Tình cảm bạn bè của em và Huệ sẽ không bao giờ rạn nứt cho đến một hôm em đã đọc trộm nhật kí của bạn.
Em cứ nhớ đến lần đọc trộm nhật kí của Huệ mà em cảm thấy hổ thẹn, xấu hổ và không còn biết giấu mặt đi đâu nữa. Em vẫn nhớ như in đó chính là hồi mới vào năm học lớp 8 thôi thì em thấy Huệ có một cuốn nhật ký nhỏ nhắn và xinh xinh biết bao nhiêu. Em cũng hỏi Huệ là dùng làm gì? Huệ cũng nói với em rằng cuốn nhật kí này cũng sẽ giúp cho tớ lưu giữ những kỉ niệm đẹp, những điều không hay trong một ngày để lưu lại. Chắc chắn nó sẽ là một cuốn nhật kí tuyệt vời. Nghe thấy vậy em cũng tò mò lắm, không biết Huệ ghi gì trong đó và có ghi gì về em không? Bao nhiêu câu hỏi như cứ xoay xung quanh em mà không có câu trả lời nào thỏa đáng cả.
Em biết được rằng nhật kí là những gì riêng tư chính vì thế mà cuốn nhật ký cũng sẽ là nơi lưu trữ những bí mật của từng cá nhân. Cho dù là ai đi chăng nữa cũng không được xem. Ngay cả bạn thân cũng vậy. Có lẽ chính vì điều này mà càng khiến cho em tò mò hơn nữa. Cơ hội đã đến, em không kiềm chế được sự tò mò của bản thân mình, và em có một hành động không thể tha thứ được đó chính là trót xem trộm nhật kí của Huệ. Em nhớ chính trong buổi hôm đó vào tiết thể dục em bị đau bụng cho nên đã xin phép thầy không ra sân tập và ngồi ở trên lớp. Khi ngồi một mình trong cơn đau bụng, đau đầu vì ốm sốt em ngồi một mình ngồi trong phòng học và nằm ra ghế một chút. Đúng lúc này đây em cũng nhìn thấy cuốn nhật kí của Lan Anh đã được đặt ngay trên bàn. Em đã tự nhủ không được xem nhật kí vì đó cũng chính là những điều riêng tư của bạn Huệ. Thế như chẳng hiểu sao em lại làm hành động đáng trách như vậy.
Khi cầm cuốn nhật kí của Huệ trên tay thì em run run nhìn ra cửa sổ xem có ai không rồi mở ra. Em lật từng trang, từng trang một đọc về những ngày bạn Huệ vui, buồn, em đã biết Huệ đã có những hành động không đúng khi nói dối mẹ bạn ý. Ô! Em làm điều gì như thế này? Em cảm thấy mình cũng thật có tội với bạn và không dám đọc gì nữa. Em đã để lại cuốn nhật kí vào chỗ cũ nhưng trong lòng em thì không bao giờ có thể tha thứ cho chính mình khi đọc cuốn nhật kí này. Thực sự em cũng vô đã rất hối hận và cảm thấy tự thất vọng về bản thân mình nữa. Mỗi khi nhìn thấy Huệ em lại cứ nghĩ về những điều bạn viết trong nhật kí và chính bản thân em cũng không thể nào thoải mái được, luôn tự trách mình.
Tuy lần đọc trộm nhật kí đó của Huệ mà Huệ không biết nhưng tự chính em cũng thấy có lỗi với bạn. Và em cũng tự nhận thấy được rằng trong cuộc sống có những điều không biết thì cũng sẽ tốt hơn rất nhiều, đừng vì tò mò mà biến mình thành người tội lỗi.
Kể lại một lần em trót xem nhật ký của bạn mẫu 4
Tôi và Hoa là đôi bạn rất thân từ nhỏ đến lớn, từ đó đến giờ, tình cảm của chúng tôi vẫn rất gắn bó nhưng trước đây, đã có một lần tình bạn của chúng tôi suýt nữa đã không giữ được bởi sự sai lầm đáng trách của tôi. Đó là do có một lần tôi đã trót xem nhật kí của Hoa.
Chuyện xảy ra đã hơn một năm nhưng đến giờ tôi vẫn coi đó là một bài học và không bao giờ muốn tái phạm. Hôm ấy, một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, tôi sang nhà Hoa chơi và cùng làm bài tập về nhà. Thấy tôi đến, Hoa mời tôi lên phòng mình chơi và xuống nhà lấy nước và hoa quả, trong lúc đợi Hoa, tôi nhìn thấy trên bàn có một quyển sổ màu xanh da trời trông rất đẹp, phồng lên vì có một cái bút nằm bên trong, tôi đoán là Hoa đang viết dở thì tôi đến. Vốn tính tò mò, tôi cầm cuốn sổ lên và thử mở ra xem, lúc đầu tôi chỉ nghĩ có lẽ là sổ tay ghi công thức toán hoặc là đoạn văn hay, ai ngờ đọc những dòng đầu, tôi nhận ra đó là sổ nhật kí. Tôi toan đặt xuống vì biết nhật kí là đồ vật mang tính chất cá nhân, không nên xem khi chưa được chủ nhân cho phép. Nhưng rồi tôi nghĩ, Hoa và tôi chơi với nhau từ bé, trước nay chưa từng giấu nhau điều gì, trong cuốn nhật kí này chắc cũng chả có điều gì quá bí mật đến mức tôi không thể xem. Hoa không có ở đây, xem một chút cũng có sao đâu, với lại nếu ở đây, chắc Hoa cũng sẽ không từ chối nếu tôi muốn xem nhật kí của bạn. Vậy là lưỡng lự một chút, tôi cầm cuốn nhật kí lên và mở ra đọc, vừa đọc, tôi vừa không tránh khỏi bật cười thành tiếng. Ôi, cô nàng của tôi đa sầu đa cảm quá chừng, chỉ một cơn gió cũng khiến cho Hoa phải dài dòng suy nghĩ mộng mơ thế này ư? Khi đọc tôi thấy ngày nào cô bạn cũng ghi nhật kí, có ghi cả ngày tháng rõ ràng, ngày nào cũng chỉ là những cảm xúc trước những điều vụn vặt, cô bạn thấy ông hàng xóm đánh con chó nhỏ cũng thương mà không sao làm gì được, thấy trời mưa cũng buồn vì màu trời không tươi. Càng đọc tôi lại càng không nhịn được cười bởi sự “lãng mạn” của cô bạn mình, thế mà bấy lâu nay tôi biết gì về điều đó đâu. Chợt, tôi nghe ngoài cửa có tiếng Hoa làm tôi giật mình:
- Lan, cậu làm gì vậy, sao cậu lại đọc nhật kí của tớ.
Tôi lúc túng hồi lâu nhưng rồi cũng cười khì:
- Có gì đâu, tớ thấy nó trên bàn, tớ đọc thử coi, mà bây giờ tớ mới biết cậu lại “nhạy cảm” như vậy đấy!
Tôi nói bằng giọng điệu châm chọc mà không để ý đến mặt Hoa đã đỏ bừng vì giận dữ. Hoa chạy nhanh lại, giật phắt cuốn sổ trong tay tôi:
- Lan kì quá vậy, Lan đã đọc trộm nhật kí của tớ rồi mà còn cười tớ, tớ thất vọng về Lan quá, Lan về đi, tớ không muốn chơi với Lan nữa.
Cánh cửa đóng sầm lại trước mặt tôi cùng tiếng thút thít của Lan sau đó. Tôi từ ngỡ ngàng chuyển sang tức giận. Tôi hậm hực ra về, tôi không cho rằng mình sai, dù sao trong cuốn sổ ấy cũng có điều gì quan trọng đâu ngoài mấy cái cảm xúc vớ vẩn nghe mà sến sẩm của Hoa, cớ sao không cho tôi xem, cớ sao lại tức giận khi tôi cười, ai đọc được những dòng như vậy thì cũng sẽ cười cho mà xem. Vậy là những ngày sau đó, phải đến cả tuần, tôi và Hoa không nói với nhau lời nào, Hoa vẫn giận, còn tôi thì không thấy mình sai. Tôi đem chuyện kể cho mẹ nghe, mẹ dịu dàng bảo:
- Con xem nhật kí của bạn, vậy là sai rồi, cho dù là bạn thân, cũng cần có sự riêng tư, nếu đổi ngược lại con là Hoa và Lan xem nhật kí của con như vậy, con có giận không? Hơn nữa, con nói là bạn bè không nên giấu nhau điều gì nhưng nếu là một người bạn thực sự, con sẽ không cười vào những dòng cảm xúc ấy của Hoa, đó là những cảm xúc chân thực và riêng tư, con đã xúc phạm vào nó, và con là người có lỗi.
Tôi nghe mẹ nói mà tự trách mình quá chừng, đúng vậy, sao tôi lại cười Hoa, đáng ra tôi phải hiểu nhất bạn của mình chứ, có lẽ Hoa sẽ không giận nếu tôi không tỏ ra thiếu tôn trọng với những cảm xúc của bạn như vậy. Tôi tệ quá, tôi quyết định ngay hôm sau sẽ xin lỗi Hoa. Hoa đã không giận lâu như tôi tưởng, bạn trả lời tôi bằng một nụ cười dịu dàng rạng rỡ, thì ra chỉ cần một lời xin lỗi của tôi ngay lúc đó là đã đủ để Hoa tha thứ cho tôi, nhưng tôi đã để bạn chờ lâu hơn bình thường. Kể từ đó, tình bạn chúng tôi không những trở lại như cũ mà còn thân thiết hơn xưa, chúng tôi kể cho nhau nghe mọi thứ nhưng cũng tôn trọng quyền riêng tư của nhau.
Lần trót xem nhật kí ấy đã để lại cho tôi một bài học quý giá về sự tôn trọng quyền riêng tư của người khác và phép màu kì diệu của lời xin lỗi đặc biệt là tình bạn của chúng tôi như trải qua lần đó càng thắm thiết, sâu sắc hơn.
Nhật kí là nơi lưu trữ những tâm sự thầm kín, riêng tư. Khi trót xem nhật kí của bạn, chúng ta vô cùng ân hận, dằn vặt bản thân. Kể về một lần trót xem trộm nhật kí của bạn với nhiều mẫu khác nhau giúp học sinh rèn luyện cách xây dựng dàn ý chi tiết cho bài văn cũng như hoàn thiện bài viết của riêng mình. KhoaHoc mời các bạn cùng tham khảo chuyên mục Văn mẫu lớp 9 bao gồm các bài văn mẫu hay kèm theo dàn ý chi tiết cho tất cả các đề bài có trong môn Ngữ văn 9.
- Lượt xem: 1.308