Bài văn mẫu lớp 6: Kể lại tâm sự của một chú chó bị lạc chủ

  • 1 Đánh giá

Đề bài: Kể lại tâm sự của một chú chó bị lạc chủ - bài văn mẫu lớp 6

“Tôm… Tôm… tao về rồi này”. Tiếng cậu chủ ngoài cửa đang gọi tôi, tôi lao vút từ nhà ra ngõ để quấn lấy cậu chủ của mình. Cậu chủ yêu tôi lắm, cậu thường xuyên chơi cùng tôi, cậu dắt tôi đi chạy bộ, tắm nắng. Nhưng có một lần, tôi đã làm cậu chủ buồn vì tôi mải chơi quên đường về nhà để cậu chủ phải đi tìm tôi suốt một ngày ròng rã.

Tôi nhớ, vào một buổi chiều mùa hè nóng nực. Tôi cứ quẩn quanh từ nhà ra ngoài ngõ. Thời tiết làm cho tôi vô cùng khó chịu.Tôi nằm im, lim dim ngủ thì nghe tiếng lạch cạch, có người đang mở cổng. Tôi tỉnh giấc, thấy cậu chủ đi chơi bóng về đây mà. Cậu chỉ kịp xoa đầu tôi rồi chạy một mạch vào nhà, mà quên đóng cổng. A! Cơ hội đến với tôi đây rồi. Tôi chạy nhanh qua cánh cổng nhà, dừng lại trước con kênh xanh. Chẳng chờ đợi lâu tôi vội lao xuống dòng nước mát. Để mình trôi theo con nước, tôi nhắm mắt tận hưởng sự sảng khoái. Cứ thế, tôi chẳng biết mình đang đi đến đâu. Cảm giác dòng nước chảy qua bộ lông dày của tôi, thật là sung sướng. Tôi bơi chán rồi mới lên bờ.

Bộ lông tôi vẫn còn ướt sũng khi lên bờ. Tôi thấy những con chó khác nhìn tôi cứ ăng ẳng cắn. Tôi chẳng lấy gì làm sợ hãi, đã thế tôi rũ mạnh bộ lông của mình cho nước bắn tung tóe vào chúng, xem lũ chó bọ ấy làm gì được con Golden to lớn như tôi. Và chính những bước đi kiêu hãnh đó, đã đẩy tơi tới một bi kịch tôi bị lạc đường. Tôi bắt đầu ngó ngang dọc, nhưng nhìn tất cả mọi thứ đều lạ lẫm với tôi. Nó không phải là con ngõ trước nhà tôi, cũng không phải đường mà cậu chủ tôi dắt tôi đi chạy bộ mỗi chiều. Tôi càng thêm hoang mang sợ hãi. Tôi chạy khắp con ngõ xung quanh để tìm nhà tôi, nơi có giàn hoa hồng leo màu đỏ trước cổng. Nhưng tôi cứ tìm mãi chẳng thấy đâu. Tôi biết làm sao đây? Tôi càng lo lắng. Lúc này, bản năng dò tìm dấu vết của một con chó Golden đã không thể dẫn tôi về nhà. Ánh nắng cuối cùng của ngày cũng tắt, bóng tối bủa vây lấy tôi. Tôi càng thấy sợ hãi. Không biết cậu chủ có biết tôi đã đi lạc hay không? Cậu có đi tìm tôi không? Đói quá, tôi bước từng bước chân nặng nề đi trong vô vọng. Lúc này, tôi thấy hối hận vô cùng. Bây giờ tôi lang thang, mà chẳng biết mình ở đâu. Vậy là tôi phải trả cái giá vô cùng đắt cho sự bồng bột của mình. Cuối cùng, vì mệt quá tôi nằm xuống trước cửa một ngôi nhà xa lạ. Cơn đói kéo tôi vào một giấc ngủ dài.

Hôm sau, lúc còn đang mơ màng tôi thấy một bàn tay ấm quen thuộc đặt vuốt ve đầu tôi. Chao ôi! Cái cảm giác này thật là quen thuộc với tôi. Bàn tay ấm áp đấy là của cậu chủ đây mà. Tôi bừng tỉnh, thấy cậu chủ đã ngồi bên cạnh tôi rồi vuốt ve cưng nựng, mà trách móc tôi: “Mày bỏ tao đi đây cả đêm hôm qua vậy Tôm? Mày có biết cả nhà lo cho mày nhiều lắm không Tôm nào dậy đi rồi về nhà với tao”. Tôi cứ vờn vờn chân cậu chủ không rời, tôi biết mình mắc lỗi lớn được về với cậu chủ là một điều vô cùng may mắn. Về nhà, tôi được cậu chủ cho ăn một bữa thịnh soạn, cậu ngồi nhìn tôi ăn rồi kể cậu đi tìm tôi vất vả như thế nào. Lúc ấy, tôi cảm ơn cậu nhiều lắm vì cậu đã coi tôi như một người bạn, luôn quan tâm lo lắng cho tôi. Từ giờ về sau nhất định tôi sẽ nghe lời cậu chủ.

Bây giờ, mỗi lần nhìn ra bên ngoài cánh cổng nhà tôi lại thầm nhắc nhở mình về lần đi lạc đường ấy. Tôi sẽ chẳng bao giờ dám đi đâu nữa. Thế giới ngoài kia chẳng có nơi đâu tuyệt vời hơn cái ổ của tôi vì nơi đây tôi được chăm sóc bởi người chủ nhân tuyệt vời.


  • 6 lượt xem
Cập nhật: 07/09/2021