Đề 1: Kể về một lần em trót xem nhật kí của bạn - văn mẫu 9

  • 1 Đánh giá

Ngữ văn lớp 9 - bài viết số 3 đề 1: Kể về một lần em trót xem nhật kí của bạn. Sau đây, KhoaHoc gửi đến cho bạn đọc những bài văn mẫu hay nhất, mời các bạn cùng tham khảo.


Nội dung bài gồm:

Back to top

Bài mẫu 1: Kể về một lần em trót xem nhật kí của bạn - bạn Tâm

Dàn ý

1. Mở bài:

  • Mỗi người đều có những bí mật riêng mà không ai được xâm phạm
  • Tôi cảm thấy xấu hổ vì đã một lần trót xem nhật kí của Tâm

2. Thân bài:

  • Giới thiệu người bạn mình đã trót xem nhật kí: Bạn Tâm, bạn học cùng lớp, chơi với nhau từ bé, ngồi cạnh nhau...
  • Kể lại lần trót xem nhật kí của Tâm: Vì tò mò, hôm đó đau bụng, tôi không ra sân tập thể dục ....
  • Tôi run run nhìn ra cửa sổ xem có ai không rồi mở ra, lật từng trang, từng trang... như một người ăn trộm
  • Dù Tâm không biết nhưng tôi đã rất hối hận sau khi mới chỉ lật dở nhật kí của bạn ấy.
  • Mỗi lần nhớ lại hành động đó tôi lại thấy bản thân mình không tốt.

3. Kết luận:

  • Rút ra được bài học cho bản thân mình
  • Luôn tôn trọng và bảo vệ quyền riêng tư của người khác.

Bài làm

Mỗi người đều có những bí mật riêng mà không ai được xâm phạm, đó là câu nói mà tôi luôn tự nhủ mỗi khi máu tò mò nổi lên trong người tôi cũng là bài học nhớ đời làm tôi suýt đánh mất tình bạn vì trót tò mò xem trộm nhật ký của bạn. Trong ngăn kí ức của tôi, chắc chắn tôi sẽ quên đi nhiều thứ, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên được một lần tôi trót xem nhật kí của Tâm. Tâm là cô bạn thân của tôi từ hồi còn bé nên tôi rất hiểu tính Tâm. Vừa dễ mến vừa khoan dung, độ lượng lại còn rất được lòng các bạn trong lớp.

Tâm là cô bạn thân nhất của tôi từ hồi còn bé xíu nên tôi hiểu thương rất rõ. Tâm vừa xinh xắn vừa dễ mến, lại rất được lòng các bạn trong lớp. Tôi và Tâm học chung lớp, ngồi cùng bàn, đi học cùng nhau, có việc gì cũng cùng nhau làm. Các bạn trong lớp vẫn bảo chúng tôi là đôi bạn cùng tiến. Mọi thứ cứ trôi qua bình lặng, chúng tôi hằng ngày đến trường, vui chơi, học tập. Những lúc rảnh rỗi đạp xe qua nhà nhau chơi, nhiều khi còn rủ nhau hái trộm xoài của bác hàng xóm. Có rất nhiều điều khiến tôi nhớ lại và mỉm cười vì nó thật tuyệt. Tuy nhiên chỉ duy nhất một lần ấy, một lần khiến tôi đỏ mặt, xấu hổ và không biết phải giấu mặt đi đâu. Đó là vào đầu năm lớp 6, cũng đã hai năm trôi qua nhưng hành vi không nên ấy của tôi vẫn còn đọng lại trong kí ức. Tâm có quyển sổ nhật kí xinh xắn, màu hồng phấn rất ấn tượng. Chúng tôi đều biết ai cũng có sổ nhật kí nhưng không ai được phép xem nhật kí của nhau. Dù là bạn thân thì cũng không được xem. Bởi ai cũng có nhiều chuyện riêng tư, chuyện không kể ra được cùng bạn bè, và nhật kí chính là người bạn tâm tình của bản thân. Vậy mà hôm đó em đã không kiềm chế được sự tò mò của bản thân mình, trót xem trộm nhật kí của Tâm. Hôm đó vào tiết thể dục, tôi bị đau bụng nên không ra sân tập. Một mình ngồi trong phòng không biết làm gì nên tôi đã không cưỡng lại sự tò mò của bản thân mình. Tôi thấy cuốn nhật kí của Tâm đặt ngay trên bàn, tôi cũng không định xem nhật kí của bạn ấy nhưng không hiểu sao tôi lại làm việc đáng trách như vậy. Tôi run run nhìn ra cửa sổ xem có ai không rồi mở ra, lật từng trang, từng trang đến nỗi không dám đọc, chỉ lật như thế thôi. Hành động đó của tôi như một kẻ trộm sợ người khác bắt gặp được. Nhưng mà cũng đúng thôi, tôi không khác gì một kẻ trộm đang xem trộm suy nghĩ của người khác mà không được cho phép. Mặc dù tôi chưa đọc được gì, nhưng tôi cũng đã cảm thấy bản thân mình không nên làm những việc như thế này. Tôi đã rất hối hận sau khi mới chỉ lật dở nhật kí của Tâm. Có lẽ Tâm nếu biết điều này cậu ấy sẽ rất buồn và thất vọng về tôi lắm. Chỉ một lần duy nhất từ năm lớp 6, việc xem trộm nhật kí của một người bạn thân mà cho đến bây giờ tôi không dám lặp lại việc đó thêm lần nào nữa. Bởi rằng mỗi lần nhớ lại hành động đó tôi lại thấy bản thân mình không tốt. Nếu cứ xem trộm nhật kí của người khác chẳng khác gì tôi là một kẻ cắp, mà kẻ cắp thì là người xấu và không được ai yêu quý nữa.

Và cũng từ lần đó tôi đã rút ra được bài học cho bản thân mình. Có những chuyện không nên biết sẽ tốt hơn, tò mò quá cũng không phải là điều tốt. Những gì là riêng tư của người khác, họ không muốn tâm sự với mình thì chắc chắn đó là điều mà họ muốn giữ ở trong lòng.

Back to top

Bài mẫu 2: Kể về một lần em trót xem nhật kí của bạn - bạn Lan

Dàn ý

1. Mở bài:

  • Cuộc đời ta ai cũng đã từng mắc sai lầm, nhưng điều để lại cho chúng ta lại là những kinh nghiệm quý giá.
  • Với tôi, bài học đắt giá nhất mà tôi luôn nhớ mãi là lần trót xem nhật kí của Lan

2. Thân bài:

  • Giới thiệu về Lan: là một cô gái vui vẻ, hay cười, hài hước, chân thật...
  • Nêu hoàn cảnh diễn ra câu chuyện: nắng oi ả, ve kêu râm ran, các bạn học sinh chơi ngoài sân...
  • Vô tình tôi bắt gặp quyển nhật kí của Lan, dù biết đó là xấu nhưng vì tò mò lấy ra đọc
  • Tôi đọc được những dòng nhật kí của Lan và biết gia đình bạn ấy khó khăn, Lan phải gành gồng nhiều áp lực trên vai...
  • Trống vào học, tôi vội cất quyển sổ lại chỗ cũ và mọi chuyện Lan đều không hề hay biết.
  • Mấy ngày sau, tôi cảm thấy hổ thẹn, tôi lấy hết can đảm để hẹn gặp Lan và xin lỗi Lan về hành động của mình.
  • Lan mỉm cười và tha thứ cho tôi

3. Kết bài:

  • Đó là một kỉ niệm đáng nhớ trong quãng đời cấp 2 của tôi
  • Rút ra bài học cho mình

Bài làm

Có người đã từng cho rằng: “Nếu bạn đóng cửa với mọi sai lầm, chân lí cũng bị bạn cho đứng ở ngoài cửa.” Đúng như vậy, cuộc đời ta ai cũng đã từng mắc sai lầm, nhưng điều để lại cho chúng ta lại là những kinh nghiệm quý giá. Tôi cũng đã từng như thế, đã từng vì tò mò mà trót xem trộm nhật kí của bạn. Câu chuyện ấy cho đến nay vẫn đau đáu trong trái tim tôi, nhưng đồng thời cũng đã để lại cho tôi bài học đắt giá.

Đó là một ngày cuối năm lớp 8, khi cái nắng oi ả và tiếng ve râm ran trên từng bụi cây đã gọi mùa hè của chúng tôi trở lại. Giờ ra chơi, mấy đứa bạn tôi đứa ríu rít chạy ra sân trường chơi ô ăn quan, đứa túm năm tụm bảy trò chuyện cười vang cả một góc trời. Tôi lơ đễnh ngồi một chỗ, ngắm nhìn cái nắng vàng ươm đang chảy trên từng ngọn cây, len qua từng kẽ lá, lòng chợt cảm thấy thích thú vì một kì nghỉ hè đã sắp cận kề. Chợt con mắt tôi liếc qua chỗ ngồi của Lan – cô bạn bàn trên đã chạy ra ngoài sân nhảy dây cùng chúng bạn lúc nào. Lan là một cô gái vui vẻ, hay cười, lúc nào cũng có thể đem lại cho người khác nụ cười vì tính cách hài hước và chân thật. Bạn bè rất quý Lan và chắc hẳn trong lòng ai cũng ao ước bản thân mình có thể luôn vui vẻ như bạn ấy. Ô kìa,… hình như… trong ngăn bàn bạn ấy có cái gi đẹp thế nhỉ? Tôi cố rướn mình để ngắm nhìn cái vật nhỏ xinh đang lấp ló trong ngăn bàn Lan. Một quyển sổ nhỏ!

Tôi ngồi yên mà trong lòng chẳn thể nào xóa đi cảm giác tò mò. Quyển sổ ấy ghi gì nhỉ? Đấy có phải quyển sổ tay toán học mà Lan thường nói hay không? Tôi rời khỏi chỗ, nhìn xung quanh. Trong lớp chỉ có mình tôi, nếu tôi lấy quyển sổ ấy ra cũng chẳng ai biết. Mà Lan lại đang ở ngoài… Cái tình tò mò của tôi lại nổi lên, nhưng nếu xem trộm quyển sổ của người khác như thế là rất xấu… Tôi mông lung trong những suy nghĩ, cái quyển sổ nhỏ xinh kia cứ như đang trêu tức tôi. Cuối cùng, tôi đứng hẳn dậy, với lấy quyển sổ ấy và mở ra đọc. Không, đó không phải là sổ tay toán học, đó là nhật kí của Lan! Mồ hôi tôi bắt đầu túa ra đầy mặt. Tôi sững sờ trước những dòng chữ của Lan. Hóa ra nhà Lan lại nghèo và khó khăn đến thế. Hóa ra đằng sau gương mặt hay tươi cười kia lại là những lo toan cơm áo của một người chị cả khi bố mẹ luôn ốm đau, em thì còn nhỏ dại. Hóa ra mấy đứa chúng tôi chỉ nhìn thấy vẻ ngoài vui vẻ của Lan mà không biết rằng bạn ấy đã phải gồng gánh nhiều áp lực trên vai ấy thế nào…

“Tùng…tùng…tùng”. Hồi trống báo giờ ra chơi kết thúc kéo tôi trở lại hiện tại. Tôi vội vàng nhét quyển sổ ấy vào chỗ cũ rồi ngồi ngay ngắn lại vào chỗ của mình. Cả giờ hôm ấy tôi không thể nào tập trung được vì nỗi xấu hổ đang bao quanh. Một cảm giác tội lỗi trùm lên tâm trí của tôi. Trước giờ, tôi rất ghét ai động vào những gì riêng tư, vậy mà chính tôi lại mở quyển nhật kí của Lan ra đọc! Tôi chẳng hiểu nổi tại sao tôi lại làm như vậy nữa. Lan quay xuống làm cắt mạch suy nghĩ của tôi:

- Này, cậu làm sao thế, cả ngày nay cứ lơ đễnh thế là sao?

- À…. Không… không có gì đâu.

Mấy ngày qua đi, Lan vẫn tươi cười, vẫn pha trò như mọi ngày. Có lẽ bạn ấy không biết chuyện tôi đã lỡ xem nhật kí của bạn ấy, nhưng trong lòng tôi lúc nào cũng cảm thấy tội lỗi mỗi khi nhìn thấy Lan. Cho đến một ngày kia, lấy hết can đảm, tôi hẹn Lan ra một góc. Tôi quyết định sẽ xin lỗi Lan vì những gì mình đã làm…

- Cậu hẹn mình ra đây có chuyện gì thế? – Lan hỏi tôi.

- Mình… mình có chuyện…muốn nói… - Tôi ấp úng.

- Có chuyện gì cứ nói ra xem nào, trông cậu bây giờ đỏ hết mặt lên rồi kia kìa- Lan bật cười.

- Mình… Thật ra là… Tuần trước…Mĩnh lỡ xem trộm nhật kí cậu để trong ngăn bàn. Quyển sổ đẹp quá, mình không cố ý. Mình xin lỗi…

Lan chợt lặng yên. Tôi nhắm mắt và chờ đợi ở bạn ấy một trận cuồng phong. Lan sững sờ một hồi rồi nói:

- Vậy là cậu biết hết rồi ấy hả?

Tôi im lặng.

- Thật ra chẳng ai biết được hoàn cảnh nhà tớ cả. Nhưng không sao, cậu đã dung cảm nhận ra lỗi của mình là được rồi. Trước giờ tớ chỉ mong có người nào thấu hiểu cho tớ thôi. Kể ra trong cái rủi cũng có cái may đấy chứ.

- Vậy là cậu tha lỗi cho mình?

- Tất nhiên rồi.

Lòng tôi chợt reo vui. Lan đã tha lỗi cho tôi, và tôi đã thấu hiểu đựo hoàn cảnh khó khan của bạn ấy. Tôi thiết nghĩ mình phải làm gì đó để có thể giúp đỡ được Lan. Từ đó, mỗi khi buồn, tôi thường tìm cách để giúp đỡ Lan. Chúng tôi thân nhau từ hồi đó…

Vậy đấy, đó là một kỉ niệm đáng nhớ trong quãng đời cấp 2 của tôi. Và tôi chợt nhận ra, điều quan trọng không phải bạn đã mắc lỗi lầm gì, mà là cách bạn đối mặt với nó và sửa chữa nó như thế nào. Những vấp ngã mà bạn gặp phải bây giờ hóa ra lại trở thành những kinh nghiệm quý báu giúp bạn ngày một trưởng thành hơn trên mỗi con đường bạn đi.

Back to top

Bài mẫu 3: Kể về một lần em trót xem nhật kí của bạn - bạn Hoa

Dàn ý

1. Mở bài:

  • Tôi và Hoa là đôi bạn rất thân từ nhỏ đến lớn và luôn gắn bó.
  • Tuy nhiên, một lần tôi đã sai lầm khi trót xem nhật kí của Hoa

2. Thân bài:

  • Kể lại hoàn cảnh diễn ra câu chuyện: chủ nhật trời đẹp, tôi sang nhà bạn chơi và làm bài tập...
  • Trong khi đợi, Hoa xuống nhà lấy nước và hoa quả, tôi đã vô tình cầm quyển nhật kí của bạn đọc.
  • Lưỡng lự một chút, tôi cầm cuốn nhật kí lên và mở ra đọc, vừa đọc, tôi vừa không tránh khỏi bật cười thành tiếng..
  • Hoa bắt gặp tôi xem nhật kí của bạn ấy: tôi lúng túng một chút, rồi cũng phì cười vì nội dung ghi trong cuốn sổ.
  • Hoa đỏ mặt, tức giận và giật lấy quyển sổ nhật kí, và nói không muốn chơi với tôi.
  • Tôi tức giận, hậm hực ra về và cho mình làm như vậy không sai.
  • Tình cảm của hai bạn có sự rạn nứt: bạn giận, mình không hề xin lỗi
  • Cuối cùng, mẹ biết chuyện và giảng giải cho mình nghe để hiểu rằng xem trộm nhật kí của bạn là không tốt.
  • Một lời xin lỗi nói ra và hai bạn không còn giận nhau, tình bạn thắm thiết hơn trước.

3. Kết bài:

  • Đó là một bài học quý giá cho tôi về sự tôn trọng quyền riêng tư của người khác
  • Qua câu chuyện, tình bạn chúng tôi thêm thắm thiết.

Bài làm

Tôi và Hoa là đôi bạn rất thân từ nhỏ đến lớn, từ đó đến giờ, tình cảm của chúng tôi vẫn rất gắn bó nhưng trước đây, đã có một lần tình bạn của chúng tôi suýt nữa đã không giữ được bởi sự sai lầm đáng trách của tôi. Đó là do có một lần tôi đã trót xem nhật kí của Hoa.

Chuyện xảy ra đã hơn một năm nhưng đến giờ tôi vẫn coi đó là một bài học và không bao giờ muốn tái phạm. Hôm ấy, một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, tôi sang nhà Hoa chơi và cùng làm bài tập về nhà. Thấy tôi đến, Hoa mời tôi lên phòng mình chơi và xuống nhà lấy nước và hoa quả, trong lúc đợi Hoa, tôi nhìn thấy trên bàn có một quyển sổ màu xanh da trời trông rất đẹp, phồng lên vì có một cái bút nằm bên trong, tôi đoán là Hoa đang viết dở thì tôi đến. Vốn tính tò mò, tôi cầm cuốn sổ lên và thử mở ra xem, lúc đầu tôi chỉ nghĩ có lẽ là sổ tay ghi công thức toán hoặc là đoạn văn hay, ai ngờ đọc những dòng đầu, tôi nhận ra đó là sổ nhật kí. Tôi toan đặt xuống vì biết nhật kí là đồ vật mang tính chất cá nhân, không nên xem khi chưa được chủ nhân cho phép. Nhưng rồi tôi nghĩ, Hoa và tôi chơi với nhau từ bé, trước nay chưa từng giấu nhau điều gì, trong cuốn nhật kí này chắc cũng chả có điều gì quá bí mật đến mức tôi không thể xem. Hoa không có ở đây, xem một chút cũng có sao đâu, với lại nếu ở đây, chắc Hoa cũng sẽ không từ chối nếu tôi muốn xem nhật kí của bạn. Vậy là lưỡng lự một chút, tôi cầm cuốn nhật kí lên và mở ra đọc, vừa đọc, tôi vừa không tránh khỏi bật cười thành tiếng. Ôi, cô nàng của tôi đa sầu đa cảm quá chừng, chỉ một cơn gió cũng khiến cho Hoa phải dài dòng suy nghĩ mộng mơ thế này ư? Khi đọc tôi thấy ngày nào cô bạn cũng ghi nhật kí, có ghi cả ngày tháng rõ ràng, ngày nào cũng chỉ là những cảm xúc trước những điều vụn vặt, cô bạn thấy ông hàng xóm đánh con chó nhỏ cũng thương mà không sao làm gì được, thấy trời mưa cũng buồn vì màu trời không tươi,… Càng đọc tôi lại càng không nhịn được cười bởi sự “lãng mạng” của cô bạn mình, thế mà bấy lâu nay tôi biết gì về điều đó đâu. Chợt, tôi nghe ngoài cửa có tiếng Hoa làm tôi giặt mình:

- Lan, cậu làm gì vậy, sao cậu lại đọc nhật kí của tớ.

Tôi lúc túng hồi lâu nhưng rồi cũng cười khì:

- Có gì đâu, tớ thấy nó trên bàn, tớ đọc thử coi, mà bây giờ tớ mới biết cậu lại “nhạy cảm” như vậy đấy!

Tôi nói bằng giọng điệu châm chọc mà không để ý đến mặt Hoa đã đỏ bừng vì giận dữ. Hoa chạy nhanh lại, giật phắt cuốn sổ trong tay tôi:

- Lan kì quá vậy, Lan đã đọc trộm nhật kí của tớ rồi mà còn cười tớ, tớ thất vọng về Lan quá, Lan về đi, tớ không muốn chơi với Lan nữa.

Cánh cửa đóng sầm lại trước mặt tôi cùng tiếng thút thít của Lan sau đó. Tôi từ ngỡ ngàng chuyển sang tức giận. Tôi hậm hực ra về, tôi không cho rằng mình sai, dù sao trong cuốn sổ ấy cũng có điều gì quan trọng đâu ngoài mấy cái cảm xúc vớ vẩn nghe mà sến súa của Hoa, cớ sao không cho tôi xem, cớ sao lại tức giận khi tôi cười, ai đọc được những dòng như vậy thì cũng sẽ cười cho mà xem. Vậy là những ngày sau đó, phải đến cả tuần, tôi và Hoa không nói với nhau lời nào, Hoa vẫn giận, còn tôi thì không thấy mình sai. Tôi đem chuyện kể cho mẹ nghe, mẹ dịu dàng bảo:

- Con xem nhật kí của bạn, vậy là sai rồi, cho dù là bạn thân, cũng cần có sự riêng tư, nếu đổi ngược lại con là Hoa và Lan xem nhật kí của con như vậy, con có giận không? Hơn nữa, con nói là bạn bè không nên giấu nhau điều gì nhưng nếu là một người bạn thực sự, con sẽ không cười vào những dòng cảm xúc ấy của Hoa, đó là những cảm xúc chân thực và riêng tư, con đã xúc phạm vào nó, và con là người có lỗi.

Tôi nghe mẹ nói mà tự trách mình quá chừng, đúng vậy, sao tôi lại cười Hoa cớ chứ, đáng ra tôi phải hiểu nhất bạn của mình chứ, có lẽ Hoa sẽ không giận nếu tôi không tỏ ra thiếu tôn trọng với những cảm xúc của bạn như vậy. Tôi tệ quá, tôi quyết định ngay hôm sau sẽ xin lỗi Hoa. Hoa đã không giận lâu như tôi tưởng, bạn trả lời tôi bằng một nụ cười dịu dàng rạng rỡ, thì ra chỉ cần một lời xin lỗi của tôi ngay lúc đó là đã đủ để Hoa tha thứ cho tôi, nhưng tôi đã để bạn chờ lâu hơn bình thường. Kể từ đó, tình bạn chúng tôi không những trở lại như cũ mà còn thân thiết hơn xưa, chúng tôi kể cho nhau nghe mọi thứ nhưng cũng tôn trọng quyền riêng tư của nhau.

Lần trót xem nhật kí ấy đã để lại cho tôi một bài học quý giá về sự tôn trọng quyền riêng tư của người khác và phép màu kì diệu của lời xin lỗi đặc biệt là tình bạn của chúng tôi như trải qua lần đó càng thắm thiết, sâu sắc hơn.

Back to top


  • 263 lượt xem
Cập nhật: 07/09/2021