Đề 2 bài tập làm văn số 6 lớp 6 trang 94 sgk: em ốm

  • 1 Đánh giá

Đề bài: Miêu tả hình ảnh mẹ/cha lúc em ốm (Đây là đề số 2 bài tập làm văn số 6 Ngữ văn 6 trang 94 sgk - trường hợp em ốm)

Bài làm:

Tôi là một đứa trẻ ham chơi, những ngày hè nắng chang chang hay những hôm mưa rào như trút nước, mặc cho cha mẹ khuyên can, tôi vẫn chạy theo chân những đứa bạn. Và rồi, trận ốm kéo đến, cho tôi một kỉ niệm vô cùng khó quên về hình ảnh của mẹ.

Hôm ấy, trời nắng rất to, oi ả khó chịu lắm. Và vẫn như thường lệ, lũ bạn đến trước ngõ nhà tôi, cúc cu hai ba tiếng gọi là tôi liền chạy ùa ra ngõ, hòa nhập vào nhóm bạn đi câu cá. Ở phía sau mặc cho tiếng mẹ gọi khản đặc, vì đối với tôi lúc ấy, được đi chơi cùng lũ bạn là một hạnh phúc. Tôi rong ruổi từ bờ mương này đến cánh đồng khác, thoải thích làm sao. Thế nhưng trong đêm hôm ấy, trận ốm đã tìm đến tôi. Tôi sốt cao đến 40 độ, mê man và khó chịu vô cùng. Và cũng từ trận ốm ấy, hình ảnh mẹ khắc sâu trong tôi cùng nỗi day dứt và ân hận. Trong ánh sáng chập chờn của bóng đèn vàng, tôi thấy đôi mắt đỏ ngầu của mẹ, khuôn mặt hằn sâu sự lo lắng bất an. Thậm chí đôi ba lần thấy mẹ rơi nước mắt. Mẹ thức trắng đêm đó, thay khắn đắp chán và đánh cảm liên tục cho tôi. Trong khoảnh khắc đó, tôi biết mình là một đứa trẻ hư. Tôi đã vô tâm đến như vậy, như một chú ngựa non bất kham, tôi thỏa thích vùng vẫy vui chơi mà quên mất phía sau còn cha mẹ luôn lo lắng cho mình.

Sáng hôm sau, cơn sốt đã hạ, nhưng vẫn hành hạ tôi lắm. Tôi buồn nôn và không muốn ăn bất cứ thứ gì. Ba tôi là một người không kiên nhẫn, ông đã bỏ ra ngoài để lại bát cháo cho mẹ tôi. Ngược lại, mẹ không la mắng tôi, mẹ chỉ nhìn tôi thương xót một cách thật dịu dàng. Dỗ dành rồi lại dỗ dành cho đến khi tôi ăn hết bát cháo hành thơm nức do mẹ nấu. Tôi ngơ ngẩn rồi ngắm nhìn mẹ, tôi vẫn luôn vô tư rằng mẹ vẫn còn trẻ. Nhưng ngày hôm này, tôi giật mình nhận ra rằng, thời gian không bỏ quên một ai. Người mẹ dấu yêu của tôi, đuôi mắt đã xuất hiện vài dấu chân chim, mái tóc đen dài kia nhìn kĩ đã có vài đôi ba sợi bạc. Đôi bàn tay gầy guộc tần tảo chăm sóc tôi mỗi ngày, thô ráp nhưng lại ấm áp đến vậy. Nỗi day dứt, ân hận như ùa về. Nước mắt tôi bất chợt lăn dài, mẹ tưởng tôi khó chịu nên vội vã ôm lấy tôi vỗ về. Tôi đã nằm im trong vòng tay mẹ, cảm nhận thứ tình cảm dịu dàng, ấm áp đó.

Từ đó, tôi đã nghe lời cha mẹ hơn, không còn đi chơi giữa hè nắng nữa. Tôi không muốn khiến mẹ lại buồn bã, lo lắng vì tôi. Hình ảnh mẹ ngày hôm đó khắc sâu trong trái tim của một đứa trẻ non nớt như tôi, khiến tôi trưởng thành hơn. Và tôi muốn nói với mẹ rằng : “Xin lỗi mẹ!” – “Cảm ơn mẹ!”.

  • lượt xem
Cập nhật: 08/09/2021

Xem thêm bài viết khác

Xem thêm Ngữ Văn 6 mới