Đề 3: “Tôi tên là Oanh Liệt. Cái tên này cậu chủ đặt cho tôi nhờ những trận đấu oanh liệt của tôi trên các sợi chọi trong làng...
Đề 3: “Tôi tên là Oanh Liệt. Cái tên này cậu chủ đặt cho tôi nhờ những trận đấu oanh liệt của tôi trên các sợi chọi trong làng. Vậy mà giờ đây, cậu chủ bỏ rơi tôi để chạy theo những trò chơi mới. Dựa trên những tâm sự trên, anh chị hãy viết một truyện ngắn theo ngôi kể thứ nhất, kể về số phận và nỗi niềm của một con gà chọi bị bỏ rơi. Sau đây, KhoaHoc gửi đến bạn đọc những bài văn mẫu hay nhất, mời các bạn cùng tham khảo.
Nội dung bài gồm:
- Dàn ý chung
- Bài mẫu 1: “Tôi tên là Oanh Liệt. Cái tên này cậu chủ đặt cho tôi nhờ những trận đấu oanh liệt của tôi trên các sợi chọi trong làng...
- Bài mẫu 2: “Tôi tên là Oanh Liệt. Cái tên này cậu chủ đặt cho tôi nhờ những trận đấu oanh liệt của tôi trên các sợi chọi trong làng...
- Bài mẫu 3: “Tôi tên là Oanh Liệt. Cái tên này cậu chủ đặt cho tôi nhờ những trận đấu oanh liệt của tôi trên các sợi chọi trong làng...
Dàn ý chung
1. Mở bài: Hoàn cảnh của con gà chọi(bản thân) lúc này: đang được một cậu bé tốt bụng đem về chăm sóc sau khi bị bỏ rơi
2. Thân bài:
- Kể về những ngày tháng trước đây: là một con gà chọi khỏe mạnh, luôn thắng trận.
- Kể chuyện lí do bị bỏ rơi: không còn sức chiến đấu: bị gãy chân trong một trận chiến
- Sự đối xử của chủ nhân sau khi bị thương
- Hoàn cảnh đáng thương sau khi bị bỏ rơi: đói, khát, rét, không chỗ trú ngụ.
- Những suy nghĩ của con gà chọi về thân phận mình: tự thương thân, nghĩ lại những ngày tháng oai hùng còn được chủ cưng chiều
- Con gà chọi nhận ra bản thân thì ra chỉ là một món đồ chơi: buồn, xót xa.
- Niềm vui, hạnh phúc khi được một cậu bé đem về chăm sóc
- Niềm tin tưởng vào thế gian vẫn còn người tốt
3. Kết bài: Những suy nghĩ của con gà chọi về cuộc sống mới, cậu chủ mới và sự lạc quan trở lại của con gà chọi.
Bài mẫu 1: “Tôi tên là Oanh Liệt. Cái tên này cậu chủ đặt cho tôi nhờ những trận đấu oanh liệt của tôi trên các sợi chọi trong làng...
Bài làm
Tôi tên là Oanh Liệt. Cái tên này là do cậu thành đặt cho tôi sau những trận thắng vẻ vang liên tiếp trên các sới chọi trong làng. Ôi cái ngày huy hoàng ấy đối với tôi sao mà đáng nhớ biết bao. Vậy mà giờ đây, quá khứ của tôi mãi mãi chỉ là quá khứ.
Tôi sinh ra trong một gia đình đông đúc có tới trên dưới chục anh em. Mẹ tôi hiền lành và chăm chỉ. Bà thường rong ruổi đi rất nhiều nơi để kiếm về cho anh em chúng tôi những miếng mồi thơm ngon và bổ. Nhờ mẹ mà anh em chúng tôi đứa nào đứa nấy đều có dáng vóc và sức khỏe khác thường. Từ khi còn rất nhỏ, chúng tôi đã được dự báo sẽ trở thành những chiến binh hùng mạnh.
Thực ra người để lại cho anh em chúng tôi nhiều ấn tượng hơn cả lại là bố của tôi. Khi còn trẻ bố tôi hùng tráng và oai phong lắm. Nghe nói bố tôi đã từng qua tay nhiều ông chủ và giành được nhiều giải thưởng trên khắp các sóm gà. Khi bố tôi sắp không thi đấu nữa, anh em chúng tôi cũng được xem ông lên đài vài trận nữa. Những trận ấy ông đều thắng cả và quả thực ông đã trở thành một tấm gương lớn, trở thành niềm kiêu hãnh cho cả gia tộc chúng tôi.
Anh em tôi lớn lên tất cả đều muốn trở thành một chú gà chiến binh dũng mãnh có thể chinh chiến mọi trận đấu giống nhưu bố tôi vậy. Ông cũng chính là người dạy anh em chúng tôi những thế đánh đầu tiên. Bao giờ cũng vậy, đã thành lệ, cứ một anh em nào đó trong gia đình của tôi sắp đi theo một ông chủ mới thì bố mới truyền cho những thế đánh tuyệt vời để chiến đấu và để hộ thân. Ngày tôi đi theo chủ mới, bố cũng dạy tôi điều đó.
Ngày đó, tôi thấy một cậu bé chừng 14, 15 tuổi đến chỗ chúng tôi. Sau một hồi cậu cậu ấy chỉ tay về phía tôi và nói:
-Cháu muốn con gà này, nó sẽ trở thành bạn, một chiến binh dũng mãnh.
Trước sự ngưỡng mộ của anh em trong nhà, tôi được cậu chủ nâng niu, đón về. Ôm tôi trong vòng tay, cậu vừa vuốt vuốt bộ lông vừa nghịch bộ cựa- niềm tự hào của tôi. Trong lòng tôi rất vui vì được cậu chủ yêu thích. Ngày đầu tiên về nhà mới, cậu chủ rất chăm chút cho tôi. Cậu cho tôi ở trong một ngôi nhà rộng rãi và thoáng mát và đặt cho tôi cái tên Oanh Liệt này. Tôi nghĩ nó thật xứng đáng với cái vóc dáng và sự oai vệ của tôi. Trong vòng một tháng tôi được cậu chủ chăm chút và được chọi thửu với một vài đối thủ trong làng để lấy thêm kinh nghiệm, Đúng một tháng sau đó, tôi bước vào một sới chọi chính thức lần đầu tiên. Hôm ấy tôi gặp một cậu choai hung hăng lắm. Cậu ta to khỏe và lực lưỡng hơn tôi nhưng những miếng đòn thì xem ra dở ẹc. Chính vì thế mà chỉ chưa đầy ba hồ đấu, tôi đã hạ gục cậu choai kia.
Hôm ấy cậu chủ hí hửng và vui mừng lắm. Cậu đã bế tôi đi để khoe mẽ khắp với bạn bè. Cậu nói cậu tin tôi sẽ là một con chọi oanh liệt nhất. Nghe những lời nịnh nọt của cậu chủ, tôi kiêu hãnh lắm. Kể từ ngày ấy, tuần nào tôi cũng tung hoành trên các sới chọi khắp đó đây. Cậu chủ quả là người đi nhiều và biết nhiều nơi thật. Những lần cùng cậu chủ đi chu du như thế, tôi đã tha hồ học được thêm nhiều miếng đánh khác nhau. Kinh nghiệm trận mạc của tôi ngày càng thêm dày dạn. Thú thực trong những lần ra quân ấy, có trận tôi hạ gục đối thủ rất nhanh nhưng có trận tôi cũng suýt nữa thì toi mạng. Nhưng trong tất cả những lần như thế, nhờ những miếng đánh gia truyền, cuối cùng tôi đều đã áp đảo được đối phương.
Trong đời chiến, đã dự bao nhiêu lần, tôi cũng không nhớ. Nhưng có hai trận đấu mà tôi không thể nào quên. Trận thứ nhất là trận tranh giải quán quân với một anh chọi nổi danh đã từng ẵm cái giải ấy một năm về trước. Nghe đâu, người ta gọi anh là Hùng xám. Và quả thực khi mạnh, thế đánh của hắn ta dữ thật. Mỗi lần hắn ta vỗ cánh vung chân là một lần đối phương phải tối tăm mặt mũi, nhưng khi yếu hắn ta lại thủ thế rất vững vàng. Nghe nói mấy anh bạn trước đây của tôi đều bị nó đánh cho tàn phế.
Hôm ấy, trời nắng rất to. Tôi với nó đánh đã hết bốn hồ mà không phân chia thắng bại. Hai bên đều mệt lử, chỉ còn tinh thần là vẫn vững vàng thôi. Sang hiệp thứ năm, tôi bị Hùng xám cựa cho toác đầu chảy máu. Nhưng nghĩ đến danh dự của cha tôi, tôi đã quyết dùng miếng đánh hiểm cuối cùng. ấy là miếng đánh mà bố tôi đã dạy trước khi tôi về nhà cậu chủ. Bố tôi dặn kỹ nếu không thực sự rơi vào lúc lâm nguy, tôi không được phép dùng thế đó. Quả nhiên thế đánh thật là hiểm ác. Chỉ cần vung ra hai cựa, tôi đã lấy đi đôi mắt của đối phương. Trận chiến hôm ấy kết thúc, phần thắng thuộc về tôi nhưng tôi chẳng lấy gì làm vui mừng lắm.
Sau lần ấy, tôi yếu hẳn đi. Cậu chủ cũng không còn chăm chút cho tôi nữa. Cậu đã tìm cho mình niềm vui bên những thứ đồ chơi mới. Những bộ lắp ráp, những chú siêu nhân trang hoàng lộng lẫy,… Tôi nghĩ chắc cậu không còn dùng tôi nữa. Tôi bị bỏ một xó, cậu chẳng thèm ngó ngàng gì tới tôi. Cuộc sống của tôi cứ thế trôi đi buồn tẻ và chán nản. Tôi đang nằm đây và chờ đợi. Tôi mơ về quá khứ và chờ đợi về một điều tồi tệ sẽ đến ở tương lai. Ôi cái kết cục cho một chiến binh oanh liệt thật là buồn tẻ. Tôi không trách giận và đâu có quyền trách giận cậu chủ tôi. Cuộc đời của tôi dành cho chiến trận. Và khi không còn sức mà đánh nhau được nữa thì sự tồn tại của tôi cũng đâu có ích chi. Với tôi hiện tại thật là đáng tiếc nhưng một quá khứ oai hùng cũng đủ để tôi cảm thấy tự hào và kiêu hãnh với cha tôi.
Bài mẫu 2: “Tôi tên là Oanh Liệt. Cái tên này cậu chủ đặt cho tôi nhờ những trận đấu oanh liệt của tôi trên các sợi chọi trong làng...
Bài làm
Tôi là một chú gà chọi nổi tiếng, tôi luôn thắng trong mọi trận đấu và được mọi người biết đến với cái tên Oanh Liệt mà ông chủ đặt cho tôi. Tôi nói thế chỉ để nhắc về cái quá khứ oai phog lẫm liệt của mình mà cố quên đi cái tình cảnh tàn tạ hiện giờ - tôi bị ông chủ bỏ rơi. Nhân đây tôi sẽ kể về câu chuyện của tôi - "Cuộc đời của một chàng gà oai hùng" .
Tôi sống ở một vùng quê quanh năm nghèo đói, đất đai khô cằn, thức ăn cho con người còn khôg đủ, nhà gà chúng tôi lại càng khó khăn hơn. Chính vì thế, không muốn bị đói thì phải biết tranh giành thức ăn của nhau. Trong gia đình gà của tôi, tôi là út nên dc ba mẹ thương yêu, chiều chuộng như một "hoàng tử" - đấy là tôi bắt chước theo truyện "Hoàng tử ếch" mà tôi đã từng nghe trên cái rađiô của ông hàng xóm. Những lần kiếm được nhiều thức ăn, phần lớn ba mẹ dành cho tôi, phần còn lại chia cho các anh chị của tôi. Có lẽ vì thế, trong gia đình, tôi là đứa to khỏe nhất. Được ba mẹ nuông chiều, tôi sinh tính hống hách, kiêu căng và háo thắng. Mấy cô gà trong vùng chẳng ai thích tôi mặc dù tôi khỏe mạnh và tràn đầy sức sống. Nhưng tôi có thèm để ý đâu, họ thì bao giờ mới thấy được "vẻ đẹp tiềm ẩn" của tôi chứ. Có khi tôi nghĩ rằng mình có nên làm một chuyến đi xa để tất cả mọi người đều biết tôi không.
Vậy là dự tính của tôi đã thành sự thật. Sáng hôm ấy, có 1 người đàn ông đến chỗ chúng tôi để tuyển chọn những chú gà khỏe mạnh đem lên thành phố làm gà chọi. Đúng như ý muốn, tôi cố gắng đứng tướng sao cho thật đẹp, phô ra sự mạnh mẽ của mình. Và cuối cùng, tôi là 1 trong 3 chú gà được chọn. Khỏi phải nói, tôi vui sướng đến mức nào. Thật ra lúc đó, tôi cũng chẳng biết thành phố là nơi như thế nào, chỉ nghĩ đơn giản đó là nơi tôi có thể trình diễn tài năng của mình.
Sau 1 chuyến đi dài, tôi cùng 2 anh gà được đưa đến 1 căn nhà, chắc là nhà của ông chủ mới. Nơi đây không giống như nhà tôi. Ngôi nhà này xây bằng tường hẳn hoi, còn chỗ tôi, người ta toàn ở nhà lá, nắng thì nóng, mưa thì dột, những lúc đó gia đình tôi thường rất khổ sở. Nhưng giờ thì chuyện đó chấm dứt rồi. Tôi được chăm sóc rất cẩn thận, được ăn ngon, chẳng phải lo nghĩ gì nữa. Không gian mới, niếm vui mới đã khiến tôi phút chốc quên đi hình ảnh gia đình mình.
Một thời gian ngắn sau, ông chủ bắt đầu đưa tôi đến những nơi mà con người tụ tập lại rất đông - sau này tôi mới biết gọi là trường gà, một vài người trong số họ ôm chú gà của mình trên tay. Những chú gà đó trông khỏe mạnh và lực lưỡng như tôi vậy. Sáng hôm ấy là ngày đầu tiên tôi ra trận, trước khi đi ông chủ dặn tôi bao nhiêu là điều, tôi hiểu hết mà, chỉ là khôg đáp trả được. Hôm đó trường gà rất đông, họ đến xem tôi - lính mới đấu với anh gà đã có chiến tích lừng lẫy 3 tháng nay. Tôi hơi lo lắng nhưng không phải là sợ hãi nhé ! Đối thủ ghê gớm thật nhưng trông tôi có kém gì nào. Tôi ngẩng cao đầu khoe thân hình săn chắc, dùng hết sức mạnh của mình dồn đối thủ vào đường cùng, không lối thoát. Trận đầu tiên ra mắt, tôi thắng oanh liệt. Và "Oanh Liệt" trở thành cái tên nhớ đời của tôi về trận đó do ông chủ đặt cho hoành tráng. Những trận sau tôi liên tiếp giành chiến thắng, nổi tiếng khắp giới chọi gà. Qua những trận thắng liên tiếp, tính kiêu căng, hống hách của tôi ngày một tăng dần. Bất kỳ nhìn thấy 1 chú gà nào, tôi đều nhìn với vẻ khinh thường. Tôi rất tự hào về bản thân mình, tự hào về sức mạnh của mình. Đó là những ngày tháng huy hoàng nhất mà tôi không bao giờ quên được.
Nhưng rồi... tôi cũng già. Đấu là lúc tôi không còn nhanh nhẹn và sức khỏe như ngày trước nữa, nhưng tôi vẫn luyện tập với ông chủ để chiến đấu tiếp. Một bưởi sáng nọ, như thường lệ, ông chở tôi đến trường gà. Lần này ông chủ dặn đi dặn lại rất kỹ rằng tôi nhất định phải thắng trận này. Đối thủ lần này không có thân hình lực lưỡng như tôi, tôi chắc ăn sẽ thắng. Khi vào trận, tôi coi thường hắn, chẳng những tôi không sấn tới mà còn nhường hắn 1 bước. Hạ hắn dễ như ko ấy mà ! Nhưng ko, hắn tấn công tôi liên tục, 2 chiếc cựa và bộ móng sắc của tôi giờ chẳng làm được gì. Thế đó, tôi đã thua 1 trận ê chề. Mọi người xúm vào xỉ vả tôi, những người đặt tiền vào tôi đến đá tôi mỗi người 1 phát. Đáng sợ hơn, ông chủ giận dữ bế thốc tôi lên, phóng xe như bay đưa tôi đến 1 nôi lạ rất ồn ào, mùi khó chịu bao trùm lấy nơi đây.
Thật tình cờ, tôi găp lại anh gà cùng quê, cùng được ông chủ của tôi nuôi, nhưng bây giờ anh cũng ở đây giống như tôi. Chúng tôi nhìn nhau, Bất Bại và Oanh Liệt nhưng chẳng còn như vậy nữa. Chúng tôi chỉ biết nhớ về quá khứ hào hùng ngày trước, đau đớn khi từ 1 chàng gà khỏe mạnh thành kẻ thân tàn ma dại. Tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ nằm đây chờ ông chủ đến đón, nhưng, anh Bất Bại bị 1 người đàn ông bắt đi, tôi chỉ nghe anh thét lên 1 tiếng rồi im bặt. Tôi bắt đầu thấy sợ rồi, tôi đang nằm đây và chờ đợi 1 điều tồi tệ sẽ xảy đến với tôi như anh Bất Bại vậy.
Bài mẫu 3: “Tôi tên là Oanh Liệt. Cái tên này cậu chủ đặt cho tôi nhờ những trận đấu oanh liệt của tôi trên các sợi chọi trong làng...
Bài làm
Cuộc đời quả thật vô thường, mới hồi tuần trước thôi, tôi vẫn còn là một chú gà chọi oai vệ bách chiến bách thắng trong mọi trận đấu đông tây mà giờ đây, tôi đang nằm một chỗ, đã suýt chết vì đói và rét nếu không nhờ lòng tốt của một chú bé mười ba tuổi. Chắc là các bạn còn đang chưa hiểu tôi nói gì phải không? Ồ nhưng mà cũng không khó hiểu lắm đâu khi bạn biết rằng tôi mới bị bỏ rơi trong lúc ốm đau và được một chú bé mang về chăm sóc.
Tôi vẫn còn nhớ cách đây không lâu thôi, tôi là chú gà chọi có tiếng nhất vùng. Tôi mới tuổi thanh niên, lại được ông chủ chăm lo chu đáo nên có đầy đủ cả sức khỏe và vẻ đẹp. Bộ lông đen nhánh trên người tôi ánh bóng lên mỗi lần có ánh nắng chiếu rọi vào. Cái mào đỏ chót lúc nào cũng hướng lên oai vệ làm cho mấy con gà nhỏ hơn lúc nào cũng nhìn tôi với một vẻ ngưỡng mộ. Đôi chân chắc khỏe khiến cho tôi có thể chống đỡ được với mọi kẻ thù nặng kí và táo bạo lao về phía mình hòng lấy sức mạnh làm nhụt đi ý chí. Đôi mắt tôi sáng, tinh anh, không một đòn tấn công bất ngờ nào lại làm khó được tôi, thậm chí những những đối thủ không khỏi lộ ra điểm yếu của mình trước tôi. Vừa có ông chủ giàu có, bản thân lại có sức mạnh hơn hẳn đối thủ, mọi trận đấu từ lâu nay đều kết thúc trong sự chiến thắng của tôi khiến tôi tự hào ghê gớm và mỗi lần như vậy, ông chủ không chỉ hết lời khen ngợi lại còn thưởng biết bao nhiêu là đồ ăn. Chỉ vậy thôi cũng khiến tôi hạnh phúc và tin tưởng rằng ông chủ rất yêu quý mình. Nhưng cuộc đời đâu có êm đềm mà trôi đi như vậy mãi. Tôi vẫn nhớ đến cái ngày tôi biết sự thật về cuộc đời này, ngày ấy, mới chỉ tuần trước thôi, tôi gặp phải một đối thủ tầm cỡ. Hắn ta to cao, lực lưỡng và chắc chắn là một tên đã có kinh nghiệm dày dặn. Chẳng thế mà vì biết tính tôi hiếu thắng, hắn cứ chơi trò “mèo vờn chuột” mãi khiến cho cuối cùng tôi không chịu nổi, lao vào hắn thì bị hắn hạ đo ván.
Ôi đau đớn thay, mà tôi biết đau thực sự bởi cú đá của tên kia đâu chỉ khiến lu mờ danh hiệu thôi đâu mà còn là cho tôi bị gãy một bên chân. Những cứ ngỡ mọi sự đau đớn sẽ qua khi ông chủ đem tôi về chữa trị nhưng bất hạnh thay, sau khi thua trận lại què một bên chân, tôi bị coi như vô dụng và bị quảng ra đường không thương tiếc. Khi bị vứt một xó bên lề đường tôi mới biết chẳng qua tôi chỉ là một món đồ chơi của ông chủ, hỏng rồi thì sẽ bị vứt đi mà không thèm đếm xỉa. Tôi chợt muốn khóc quá, tôi tự hỏi con người còn lương tâm không khi đối xử với những con vật đã từng mua vui cho họ như vậy? Tôi đã giúp cho ông chủ của mình dành không biết bao thắng lợi từ những trận đấu trước đây mà ông lại nỡ đối xử với tôi như vậy khi tôi ốm đau. Vết thương ở chân tuy đã thôi rỉ máu nhưng sự đau đớn vẫn còn đó, từng cơn gió lạnh thôi qua càng làm cho vết thương thêm tím tái và con tim tôi buốt giá hơn. Tôi lạnh, tôi đói, tôi đau,… và tôi không còn cách nào khác là nằm chờ chết bởi với cái chân què như vậy, tôi còn đi được đâu, mà dù có đi được thì còn nơi nào để đi. Tôi thất vọng, ê chề, xấu hổ, nhục nhã, hờn căm nằm ở một góc phố trong tiếng gió rít trên các cành cây và tôi ngủ thiếp đi. Tôi chẳng thể biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết khi ngủ dậy, trời đã sáng, những tiếng huyên náo ngoài đường vọng vào tai tôi và mặt trời lên cao đến nỗi ánh nắng làm tôi chói mắt. Tôi vẫn cứ để mình nằm đó trong vô vọng và tôi thấy lạ vì đêm qua mình chưa chết vì đau và rét. Nhưng không biết có cái gì đó tác động vào trí não tôi có thể là sự sống ngoài kia hoặc là lí do tôi vẫn chưa chết, tôi muốn sống, muốn được sống. Tôi đột nhiên thấy mình cần phải tiếp tục sống dù là bị bỏ rơi. Vậy là tôi cố gắng gượng dậy, lê từng bước với đôi chân tê cứng không còn cảm giác, tôi cần chút gì đó để ăn và để tiếp tục sống. Trời đã xế chiều mà bụng tôi vẫn chống rỗng và tôi lả đi vì mệt trên đường phố. Tôi đã thành công trong việc thoát ra khỏi góc phố tối tăm ấy ra bên đường lớn, nhưng không đủ sức để đi tiếp. Tôi lả đi và nghĩ cuộc đời mình như thế là chấm hết. Nhưng có một bàn tay ai đó chợt bồng tôi lên:
- Ồ chú gà đẹp đẽ này ở đâu ra vậy nhỉ, cái chân chảy máy chắc là đau lắm, có lẽ mẹ sẽ có cách trị thương cho chú chăng?
Lúc đầu tôi cứ ngỡ là một vị thiên sứ đến để mang tôi về trời nhưng khi mở mắt ra để nhìn thì tôi nhận ra đó là một cậu bé con có đôi mắt lanh lợi và nụ cười tươi ấm áp. Cậu đem tôi về nhà, để mẹ cậu giúp tôi xử lí vết thương và tôi được sống ở nhà cậu bé từ đó. Tôi không những thoát chết mà còn được chữa khỏi chăn, được chăm nom chu đáo, thật hạnh phúc biết bao. Sự việc ấy khiến tôi lại một lần nữa tin tưởng vào lòng tốt của con người, trên đời thực sự vẫn còn những người tốt bụng và đáng quý giống như ân nhân trẻ tuổi của tôi vậy.
Hiện tại, cuộc sống của tôi rất tốt, được cậu chủ yêu thương và coi như người bạn thân, đó thực sự là cuộc sống tôi hằng mong ước. Đôi lúc nghĩ lại tôi thấy mình cần cảm ơn đối thủ cuối cùng kia của tôi đã khiến tôi có được những điêu tốt đẹp như ngày hôm nay.
Xem thêm bài viết khác
- Nêu cảm nghĩ của anh (chị) khi chứng kiến một hành động đẹp của người khác (giúp đỡ, an ủi, dũng cảm...)
- Văn mẫu 10: Tổng hợp những bài viết số 5 hay nhất (4 đề)
- Ghi lại những cảm xúc chân thực của anh (chị) về một người thân yêu nhất của anh (chị): cha, mẹ hoặc bạn...
- Thuyết minh về Làng Lụa Vạn Phúc – ngành thủ công mỹ nghệ nổi tiếng ở Hà Nội
- Thuyết minh về chùa Trấn Quốc
- Đề 3: Thuyết minh một ngành thủ công mĩ nghệ (hoặc một đặc sản, một nét văn hóa ẩm thực) của địa phương mình.
- Hãy kể lại Truyện An Dương Vương và Mị Châu Trọng Thủy bằng lời của anh/chị với một cách kết thúc khác với kết thúc của tác giả dân gian
- Tổng hợp những bài viết số 2 ngữ văn 10 hay nhất với tất cả các đề (4 đề)
- Tổng hợp những bài viết số 1 ngữ văn 10 hay nhất với đầy đủ các đề (5 đề)
- Đề 1: Thuyết minh một danh lam hắng cảnh của đất nước quê hương - văn mẫu 10
- Phân tích Phú sông Bạch Đằng Phân tích bài thơ Bạch Đằng Giang Phú
- Thuyết minh vai trò của nhiên liệu sạch trong việc bảo vệ môi trường