Tả lại hình ảnh một người nào đó tuỳ ý thích của bản thân

  • 1 Đánh giá

Đề 5: Em hãy tả lại một người nào đó tuỳ theo ý thích của bản thân mình - đây là đề số 5 trong bài viết tập làm văn số 6 trong sách Ngữ văn 6 tập 2

Bài làm:

Bài văn sẽ lựa chọn đề tài: Tả cô giáo em

Tuổi học trò là tuổi thần tiên, hồn nhiên và tươi đẹp biết mấy. Tuổi học trò lưu giữ những kỉ niệm mãi mãi không quên và cả những bóng hình thân thuộc. Có lẽ ai cũng có một người để nhớ, để ghi trong quãng thời gian tươi đẹp ấy. Trong kí ức học trò của em, cô giáo chủ nhiệm lớp 3 chính là người mà em luôn ghi nhớ.

Cô giáo em có một cái tên rất đẹp, đẹp như chính con người cô vậy, Thanh Nhã. Hình ảnh cô đã trở thành một phần tuổi học trò lớp em. Chúng em gặp cô vào một ngày trời trong xanh. Từ dưới tán bàng xanh rợp bóng, cô xuất hiện trong tầm mắt những đứa trẻ với tà áo dài màu xanh, dịu dàng, duyên dáng như một thiếu nữ. Cơn gió nào tinh nghịch thổi tà áo dài cô bay bay. Cô cầm trên tay giáo án, bước vào cửa lớp. Trong ánh mắt sáng lấp lánh của chúng em phản chiếu hình ảnh cô Thanh Nhã. Mái tóc cô đen bóng, suôn dài như thác nước ôm lấy khuôn mặt trái xoan thon gọn. Sống mũi cao dọc và đôi môi đỏ mọng chúm chím như trái anh đào. Hai hàng mi cong cong nổi bật với đôi mắt bồ câu đen láy, long lanh giống như biết nói.

Cả lớp im phăng phắc, chăm chú nhìn từng cử chỉ của cô. Cô nở nụ cười thân thiết, ấm áp như gió xuân và giới thiệu bản thân. Cô nói cô tên là Thanh Nhã, cô sẽ dìu dắt chúng em cả năm học này. Giọng nói ấy dịu dàng và ngọt ngào làm sao! Luồng không khí tươi mới ôm lấy cả lớp học, chúng em vui sướng không nói thành lời. Ngày đầu gặp cô đẹp đẽ như thế.

Thời gian trôi đi, cô gắn bó với lớp em hơn, cô giống như người mẹ thứ hai của chúng em ở trường. Cô hiền từ và dịu dàng, chu đáo. Chưa phút giây nào cô không quan tâm đến học sinh chúng em. Cả lớp hơn ba mươi đứa, vậy mà đứa nào cô cũng nhớ ngày sinh nhật, sở thích. Giọng cô truyền cảm, bay bổng. Mỗi khi cô giảng bài, cả lớp lại tự động im lặng, ánh mắt đứa nào cũng chăm chú dõi theo như muốn nuốt lấy từng lời giảng của cô. Chúng em đã quen với hình ảnh cô trên bục giảng. Đôi bàn tay cô thon thon như búp măng. Một tay cô đặt sau lưng, một tay cầm phấn trắng. Từng nét chữ mềm mại, ngay ngắn dần hiện ra theo động tác đưa tay của cô. Bảng đen phấn trắng chợt như một bức họa. Cô luôn bao dung cho mọi lỗi lầm cảu chúng em. Ân cần nhắc nhở và ở bên động viên, khích lệ để chúng em sửa đổi, tiến bộ. Cô dạy chúng em những bài học tri thức lí thú, bổ ích, dạy cả những bài học đạo lý làm người.

Học sinh chúng em và các thầy cô trong trường ai cũng quý mến cô. Có lẽ bởi vì tính tình và cách đối nhân xử thế của cô. Trong thời gian được cô dìu dắt, có một kỉ niệm mà em mãi mãi vẫn không quên. Một buổi chiều tan học, trời bất ngờ đổ mưa tầm tã. Vì không mang theo áo mưa nên em đành đứng đợi mưa tạnh hoặc mẹ đến đón dưới cửa lớp. Nhưng mưa cứ dai dẳng mà không dứt. Đến khi trời đã sập tối, em lo sợ như sắp khóc thì cô xuất hiện ngay trước mắt. Cô khoác chiếc áo mưa, dắt xe đạp đến gần em. Em vừa khóc vừa kể cho cô nghe. Trong cơn mưa tầm tã, cô nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt, ân cần nói với em: “Đừng sợ, cô đưa em về nhà”. Nói rồi cô cẩn thận khoác áo mưa cho em, che chở em lên xe. Và mặc cơn mưa xối xả vào người, cô ngược đường đưa em về tận nhà. Bố mẹ đi làm chưa về, cô cố tình ở lại với em đến khi trời đã muộn, thấy mẹ em cô mới yên tâm dắt xe ra về. Kỉ niệm đó là kỉ niệm đẹp nhất với em. Sau lần đó, em thân thiết với cô như người thân ruột thịt. Cô cứ như vậy trở thành hình ảnh đẹp nhất trong tuổi học trò của chúng em.

Thời gian qua đi, chúng em khôn lớn và trưởng thành, đến những mái trường khác, chúng em gặp được những người thầy, người cô khác. Nhưng cô Thanh Nhã đã là mảnh ghép không thể thiếu trong kí ức học trò chúng em. Một mai kia, chúng em sẽ luôn ghi nhớ và cố gắng học tập, sống xứng đáng với tình yêu thương và niềm tin, niềm hi vọng của cô ngày ấy.

  • 1 lượt xem
Cập nhật: 08/09/2021

Xem thêm bài viết khác

Xem thêm Ngữ Văn 6 mới