Từ bài thơ Mưa của Trần Đăng Khoa, hãy viết bài văn miêu tả trận mưa theo quan sát và trí tưởng tượng của em

  • 1 Đánh giá

Đề 6: Từ bài thơ Mưa của Trần Đăng Khoa, em hãy viết bài văn miêu tả lại trận mưa theo quan sát và trí tưởng tượng của em - bài văn mẫu lớp 7

Bài làm:

Thời còn bé, tôi rất thích mưa. Vì tôi thích nghịch nước, thích được đằm mình trong cái lạnh của cơn mưa. Đến bây giờ, tôi vẫn nhớ như in những vần thơ của Trần Đăng Khoa trong bài Mưa:

“Ông trời

Mặc áo giáo đen

Ra trận

Muôn nghìn cây mía

Múa gươm

Kiến

Hành quân

Đầy đường...”

Những câu thơ thật sinh động và gợi cảm về quang cảnh của bầu trời lúc sắp mưa. Và tôi cũng đã không ít lần được nhìn ngắm những trận mưa như thế.

Thiên nhiên biến đổi thật nhanh như đang xảy ra phép màu vậy. Trước khi mưa, bầu trời đang trong xanh, cao vời vời, bỗng từ đâu mây đen thi nhau kéo đến làm trời đất trở nên tối sầm. Gió bắt đầu giật mạnh cuốn theo những đám bụi đường bay lên mù mịt trên không trung. Mấy chú chim sơn ca đang thi nhau khoe giọng hót của mình thấy thế bỗng trốn đi đâu cả. Không gian yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng gió giật mà thôi. Ngoài đường, cành cây nghiêng ngả. Dưới đất, kiến bò thành từng đàn đen kịt. Trên trời, từng đàn mối nối đuôi nhau bay ra khỏi tổ để tránh nhanh cơn mưa. Ở phía cuối chân trời, thỉnh thoảng lại có một tia chớp lóe lên rồi vụt tắt như lời cảnh báo rằng cơn mưa dữ dội sắp đến.

Lộp độp...lộp độp...

Mưa bắt đầu rơi xuống. Lúc đầu chỉ là vài hạt thưa thớt, lúc sau mưa rơi mau và nặng hạt hơn. Tiếng mưa lộp độp rơi trên mái nhà. Mưa xéo vào cửa kinh rồi bắn tung tóe thành những hạt nước nhỏ. Mưa xối xả như một cái van quên văn nước lại. Cây cối trong vườn cũng bị gió quật mạnh, mưa tới tấp. Những cành lá đang uốn mình theo chiều gió và cơn mưa như thế đang có một cuộc chiến đấu dữ dội với những chàng vệ binh trong vườn với thời tiết của thiến nhiên. Tiếng mưa càng lúc càng to, mưa rơi càng lúc càng dày. Mưa như trút nước, cứ thể mà ào ào đổ xuống mặt đất. Những tia chớp rạch ngang bầu trời đen kịt, lóe lên rồi biến mất. Cùng với đó là tiếng sâm đùng đoàng trong màn mưa mù mịt. Chẳng mấy chốc, cơn mưa lớn đã làm ngập cả con đường làng. Nước đọng thành từng vũng, đi không cẩn thận có thể bị ngã như chơi.

Mưa lớn cứ như thế khoảng một giờ thì thưa dần, ngớt dần rồi tạnh hẳn. Bầu trời đen kịt mây lúc nãy thoắt cái lại lộ da màu xanh dịu dàng. Những tia chớp, những tiếng sấm đùng đoàng cũng chạy đi đâu mất. Phia cuối chân trời, cầu vồng với bảy sắc lung linh hiện lên thật đẹp. Cây cối đứng lặng thinh, nước tong tong nhỏ xuống từ những tán lá. Dường như chúng vừa phải trải qua một trận chiến sinh tử với cơn mưa vậy. Chim chóc, ong bướm không biết từ đâu bay ra, lại hối hả tiếp tục công việc của mình, Tiếng chim chí chóe đuổi nhau trên cành cây sao mà nghe vui tai thế nhỉ? Con đường làng giờ ngập nước, chắc phải mất một hôm thì nước mới rút đi được. Các cụ nói “Sau cơn mưa, trời lại sáng” quả đúng như vậy.

Tôi rất thích những cơn mưa mùa hạ, chợt đến, chợt đi chẳng cần hẹn trước. Nhưng nếu thiếu đi nó, mùa hạ dường như cũng mất đi phần nào nét riêng của nó rồi.

  • 5 lượt xem
Cập nhật: 07/09/2021