Đề 2 bài tập làm văn số 6 lớp 6 trang 94 sgk: mắc lỗi

  • 1 Đánh giá

Đề 2: Tả hình ảnh của mẹ hoặc bố khi em mắc lỗi. (Đây là lựa chọn khi em mắc lỗi trong đề số 2 bài tập làm văn số 6 lớp 6)

Bài làm:

Mọi người đều nhận xét, em là một cậu nhóc nghịch ngợm và ham chơi. Em thường theo chân lũ bạn băng qua làng trên xóm dưới, hết câu cá lại bắt ve. Rồi có một ngày, em ham chơi đến độ quên mất đường về nhà, quên mất dưới mái nhà nhỏ có một người mẹ luôn ngóng chờ em về. Đó là một kỉ niệm khó quên về lỗi lầm, về hình ảnh mẹ thân thương.

Ba em mất sớm, chỉ có hai mẹ con nương tựa nhau sống. Mẹ em là một người phụ nữ hết sức hiền hậu, mẹ luôn dịu dàng và chưa từng đánh mắng em bao giờ. Có lẽ vì thương em từ nhỏ đã mồ côi ba, thiếu thốn tình yêu của ba nên mẹ càng nuông chiều em gấp bội. Ỷ lại sự nuông chiều đó, em luôn tỏ ra bướng bỉnh và không nghe lời.

Em vẫn nhớ, hôm đó trời nắng đẹp, lũ bạn kéo đến rủ em xuống xóm dưới xem chọi gà. Em hào hứng lắm, vội vàng chạy theo chân chúng mà chẳng thèm gọi mẹ xin phép một tiếng. Niềm vui được xem chọi gà lấp đầy tâm trí của một cậu nhóc, em đã quên mất rằng, mẹ sẽ lo lắng biết nhường nào. Buổi chọi gà diễn ra rất sôi nổi, kịch liệt và kéo dài đến tối. Khi mọi người tản ra trở về nhà, em cũng tung tăng về nhà, bụng réo inh ỏi vì đói lắm rồi. Về đến trước cổng, em thấy dưới mái hiên nhà, bóng mẹ ngồi gục đầu xuống gối, bờ vai gầy khẽ run rẩy. Hình như mẹ đang khóc, em chạy ùa vào bên mẹ líu lô :

- Mẹ ơi, mẹ làm sao thế? Con đói quá, mình ăn cơm đi mẹ...

Mẹ bỗng ngẩng đầu nhìn em, em giật mình. Em thấy đôi mắt mẹ em sưng đỏ, trên khuôn mặt khắc khổ vẫn còn vương vài vệt nước mắt, và nhuốm màu mệt mỏi. Mẹ ôm lấy em nức nở :

- Con đã đi đâu từ sớm đến giờ thế? Mẹ tìm con khắp nơi mà không thấy. Mẹ cứ tưởng con bị người ta bắt đi mất rồi... huhuhu...

Em ngơ ngác kể với mẹ chuyện đi xem chọi gà dưới xóm, quên mất không xin phép mẹ và về sớm hơn. Nhìn ra bên ngoài, bóng tối đã giăng kín khắp nẻo đường, bóng đèn sân nhà em vẫn tắt. Em cảm thấy mình thật là một đứa trẻ hư, em đã ham chơi, đã để người mẹ yêu thương em hết mực lo lắng và hoảng sợ như thế. Nỗi ân hận tràn về, em cúi gằm mặt nói xin lỗi mẹ. Mẹ ôm em vỗ về, luôn miệng nói “Về là tốt, về là tốt rồi...”. Mẹ em chính là như thế, cho dù em mắc lỗi lầm, cho dù em khiến mẹ đau lòng rơi nước mắt, mẹ vẫn bao dung ôm lấy em vào lòng. Dùng tình yêu thương dịu dàng, ấm áp vỗ về em. Ngắm nhìn mẹ thật gần, em nhận ra, năm tháng trôi qua, vì nuôi em khôn lớn trưởng thành, mẹ đã vất vả nhọc nhằn biết bao. Ba em ra đi để lại cho mẹ gánh nặng về gia đình với nỗi lo cơm áo gạo tiền. Lúc này đây em bỗng thấy thương mẹ hơn bao giờ hết. Em tự trách bản thân đã quá vô tư và quên đi những nỗi lo toan vất vả mà mẹ đã trải qua.

Từ hôm đó, có thể em vẫn là một đứa trẻ nghịch ngợm và ham chơi. Nhưng đi chơi ở đâu, điều đầu tiên em làm đó chính là xin phép mẹ và quay trở về nhà sớm hơn để mẹ không lo lắng. Em cũng chăm chỉ giúp đỡ mẹ việc nhà hơn để mẹ bớt mệt nhọc. Em luôn mong mẹ sẽ ở mãi bên em, em sẽ không khiến mẹ phải lo lắng và buồn lòng.

  • 2 lượt xem
Cập nhật: 08/09/2021