Bài văn mẫu lớp 5: Hãy kể về một kỉ niệm cũ khiến em hối hận
Đề bài: Hãy kể về một kỉ niệm cũ khiến em hối hận
Bài làm:
Không có ai sinh ra đã là người hoàn hảo. Sẽ có một lúc nào đó trong cuộc sống bạn mắc phải sai lầm. Có những sai lầm còn trở thành điều khiến bạn hối hận. Khi còn bé em cũng gây ra một sai lầm mà sai lầm ấy đã trở thành một kỉ niệm buồn mà em luôn thấy hối hận mỗi khi nhớ lại.
Chuyện xảy ra khi em học lớp một. Em và các bạn trong xóm hay chơi đùa cùng nhau. Lúc nào được nghỉ học, không phải đến trường là chúng em lại tụ tập chơi trốn tìm, bịt mắt bắt dê. Hôm ấy, như thường lệ trò trốn tìm bắt đầu. Trong khi tìm chỗ trốn, em nghĩ ra trốn ở nhà mình hẳn là sẽ không ai tìm được nên chạy như bay vào nhà. Em vô tình đụng vào chiếc bình hoa bằng sứ mà bố rất thích. Bình hoa rơi xuống đất vỡ "choang", những mảnh sứ bắn đầy xuống sàn nhà. Em hoảng sợ đứng im thì thấy Lan chạy qua. Lan cũng đang trốn ở trước nghe tiếng động lớn nên chạy qua. Bạn ấy giúp em quét những mảnh vỡ rồi cùng nhau đi chơi tiếp. Lan nói không sao nhưng lòng em cứ lo lắng mãi. Em không biết giải thích như thế nào với bố. Bố rất quý bình hoa ấy, nếu nói là mình mải chơi làm vỡ chắc chắn em sẽ bị một trận đòn.
Em suy nghĩ không biết phải làm sao. Mình có thể đổ lỗi cho ai đó, chỉ cần bố không biết thì sẽ không sao cả. Ngay lúc ấy, em nhìn thấy con mèo Mun đang chạy nhảy trước cửa. Em chợt nghĩ: “Hay là bảo con Mun nhảy vỡ”. Mun vố nghịch ngợm, không biết bao nhiêu lần bố mẹ răn đe nó, nhốt vào mà nó không sợ. Bảo nó làm vỡ, bố mẹ sẽ tin ngay. Vậy là suốt cả buổi chiều em thấp thỏm nghĩ cách nói cho hợp lí.
Tối muộn bố mẹ mới đi làm về. Lúc đi ngang qua cửa, thấy mảnh vỡ bình hoa trong thùng rác, bố nhìn lên trên bàn rồi nghiêm mặt hỏi em:
- Sao bình hoa bố để trên bàn lại bị vỡ?
Dù đã chuẩn bị từ trước để nói dối nhưng em vẫn ấp úng trả lời:
- Tại con mèo Mun nhà mình nhảy qua làm vỡ ạ. Nó chạy đuổi theo con bướm nên đạp vào bình hoa của bố.
Bố nghe vậy liền giận dữ nhốt con mèo Mun vào, dặn mẹ phải rèn cho nó không được phá đồ lung tung nữa. Em thở phào nhẹ nhõm, Mun to béo như vậy, nếu nó nhảy qua đạp vào bình hoa thì bình hoa cũng sẽ vỡ. Nhưng nhìn con mèo bị nhốt, em chợt thấy hối hận. Em định sáng hôm sau sẽ nhận lỗi với bố. Vậy mà đêm ấy mẹ buộc nó bên ngoài nhà nên bị người ta bắt mất. Em òa khóc kể lại sự thật cho bố mẹ và cả Lan. Bố mẹ không vui vì em đã nói dối nhưng vẫn an ủi em. Bố bảo:
- Xóm ta mấy hôm nay đều bị mất chó mèo. Mun nhà ta béo như vậy nên bị chúng để ý. Nhưng từ sau con không được nói dối, làm sai phải biết nhận lỗi và sửa sai. Không đổ lỗi cho người khác. Bình hoa vỡ rồi bố rất buồn. Nhưng nếu con lừa dối bố mẹ, bố mẹ còn buồn lòng hơn.Lan nghe chuyện cũng khuyên em không nên quá buồn, đó là một bài học để em rút kinh nghiệm.
Em nghe theo lời bố mẹ và Lan. Chuyện đã qua từ lâu nhưng em luôn hối hận vì hành động của mình. Em tự ghi nhớ câu chuyện như một lời nhắc nhở bản thân phải biết sống thật thà hơn để không làm tổn thương người khác.