Bài văn mẫu lớp 6: Kể về một chuyến về thăm quê
Đề bài: Kể về một chuyến về thăm quê - bài văn mẫu lớp 6
Tôi được sinh ra và lớn lên ở thành phố, nhưng với tôi miền quê là thế giới vô cùng đẹp đẽ và thú vị. Đặc biệt năm nghỉ hè năm nay, tôi được bố mẹ cho về quê chơi cùng ngoại một tháng. Chao ôi! Tôi đã háo hức, chờ đợi chuyến đi này biết nhường nào.
Nhà ngoại tôi nằm ở một làng chài nhỏ ven biển miền Trung. Tôi phải đi tàu nửa ngày, mới đến nơi. Quê của ngoại tôi cũng hiện ra với những bãi cát trắng chạy dài, cùng hàng dừa lặng mình đứng trước sóng gió biển khơi, hình ảnh ấy sao mà gần gũi với tôi đến thế. Đi bộ 10 phút tôi cũng đến nhà ngoại, chiếc cổng gỗ cũ đã mở từ bao giờ, hai bên đường vào nhà là hàng hoa râm bụt rực rỡ trong ánh nắng vàng tháng 6. Tôi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên hè kia rồi, tôi chạy đến lao vào lòng bà. Bao nhiêu nhớ thương như vỡ òa trong hạnh phúc. Tôi đã về với cả thế giới bao la và tự do. Bỏ lại mọi ồn ào của chốn thị thành, quên hết những tắc đường khói bụi, những lo toan của học hành tôi về với ngoại. Tôi về ngoại vui lắm, ngoại thương tôi vì ở xa, không có cơ hội được chăm sóc tôi nhiều, nên giờ ngoại cưng tôi. Ngoại dắt tôi sang nhà các cô các bác hàng xóm chào hỏi, tôi thấy ngoại cười nhiều hơn ánh mắt ngoại ánh lên nụ cười hạnh phúc.
Ở quê ngoại tôi, người dân sống nhờ vào biển. Những buổi sáng sớm, tôi đã thấy tiếng nói chuyện nhộn nhịp ngoài bờ biển của người phụ nữ chờ thuyền cá về. Nghề chài lưới như ăn sâu vào cuộc sống của người dân nơi đây. Tôi theo ngoại ra chợ cá buổi sáng, những thuyền đầy ắp cá tôm, tiếng cười vui vẻ của ngư dân vừa trở về, họ hạnh phúc vì chuyến đi thắng lợi. Miền biển này đã cho tôi biết rất nhiều điều bổ tích. Tôi biết thêm về những loài hải sản, tôi hiểu rõ hơn sự vất vả của người dân làng chài, và có khi tôi ngậm ngùi nghe ngoại và các bác kể về những ngày biển động. Tôi như thấy tình cảm chân thành của người dân làng chài suốt bao đời nay vẫn thế gần gũi, mộc mạc mà cũng chan chứa yêu thương.
Về với ngoại tôi có những trải nghiệm tuyệt. Tôi quen những người bạn mới, những đứa trẻ miền biển với làn da rám nắng, luôn cười hiền hậu với tôi. Chúng thường rủ tôi ra bãi để bắt ngao, câu tôm vào những buổi chiều. Mỗi khi trở về nhà trong tay tôi lúc nào cũng đầy ắp ngao, sò mà lũ trẻ dúi cho tôi, vì chúng thương tôi chẳng bao giờ bắt được con gì. Có những ngày mưa tầm tã, chúng tôi chẳng tìm được chỗ để chơi bèn rủ nhau đi nhặt trái dừa rụng ngoài bãi, rồi về lấy cơm dừa cho ngoại làm bánh. Chúng tôi nô đùa, ướt sũng khi trở về nhà. Và tối hôm ấy, ngoại tôi làm bánh lá dừa, nhìn những chiếc bánh ngoại tôi cẩn thận gói tôi như thấy được sự yêu thương trìu mến của ngoại dành cho tôi.
Kì nghỉ của tôi troi qua thật nhanh, đã đến lúc tôi phải trở lại thành phố. Trước ngày bố mẹ về đón tôi, ngoại chuẩn bị cho tôi nhiều quà quê lắm. Ngoại nhớ tôi, ôm tôi vào lòng rồi dặn về với bố mẹ chăm chỉ học hành, rồi ngoại sẽ ra chơi với tôi. Những đứa bạn hàng xóm cũng cho tôi những kỉ niệm của miền biển với những mảnh san hô, vỏ ốc đẹp mà chúng nó từng cất giữ như báu vật. Chao ôi! Mùa hè này sao mà trôi qua nhanh thế, tôi ước gì có thể ở mãi nơi đây cùng ngoại và những người bạn của tôi.
Tạm biệt ngoại, và miền quê ven biển tôi về với bố mẹ nhưng những kỉ niệm đẹp ở nơi đây tôi sẽ luôn nhớ mãi,vì đó là một mảng kí ức tuyệt vời của tôi.