An Dương Vương tự kể về cuộc đời mình trong truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy
Đề bài: Hãy tưởng tượng mình là nhân vật An Dương Vương hoặc Mị Châu (trong truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy), tự kể về cuộc đời mình - Bài văn mẫu lớp 10
Bài làm:
Ta đã An Dương Vương, vị vua đã khiến nước mất nhà tan chỉ vì đặt nhầm niềm tin vào con gái và con rể của mình. Ta biết rằng cả cuộc đời của ta dù có được thần Kim Quy cứu mạng nương nhờ Thủy Cung thì cũng không bao giờ vơi bớt nỗi buồn khổ và sự ân hận day dứt. Đó là việc không thể bảo vệ được thần dân của mình lại càng phải xuống tay đoạt mạng người con gái mà ta yêu thương rất mực. Hôm nay ta sẽ kể lại cuộc đời đầy bi kịch của mình.
Sau khi đánh tan mấy vạn quân Tần ta chuyển kinh đô về thành Cổ Loa và lập tức bắt tay vào việc xây dựng thành trì kiên cố để bảo vệ đất nước. Thế nhưng ngặt nỗi cứ xây ban sáng thì ban đêm thành lại đổ. Suốt ròng rã mấy năm trời mà vẫn không thể xong nổi. Điều đó khiến ta vô cùng buồn phiền mặc dù đã sai quan quân lập đàn tế trời cầu xin sự giúp đỡ của thần phật. Cho đến một hôm đúng vào ngày mồng bảy tháng ba có một ông lão đi từ phía Đông thành lại gần thành mà than rằng “ Xây thành thế này thì biết bao giờ mới xong được”. ta bèn mời ông lão vào trong cung điện kính cẩn hỏi : “ta xây thành bao năm mà đến giờ vẫn không hoàn thành hà cớ làm sao?”. Ông cụ nhìn ta và nói “ Rồi sẽ có sứ Thanh Giang đến giúp nhà vua xây thành”. Nói rồi ông lão xin cáo lui còn ta vẫn còn nửa tin nửa ngờ vì làm gì có sứ thanh giang nào cơ chứ.
Nhưng ít lâu sau quả thực là có một con rùa nổi lên trên mặt nước tự xưng là sứ Thanh Giang đến hỗ trợ ta xây thành. Rùa vàng nói với ta để xây được thành thì trước hết phải giết hết bầy yêu quái đang quấy nhiễu xung quanh. Quả nhiên từ đó ta chỉ cần mất nửa tháng là đã xây dựng xong thành quách kiên cố. Rùa Vàng ở với ta trong ba năm thì cũng về biển Đông. Trước khi đi ta có hỏi Rùa Vàng “ ngộ nhỡ giặc đến thì phải làm sao?” Nói đoạn Rùa Vàng bèn tháo một chiếc vuốt đưa cho ta và dặn chế thành lẫy thần có quân giặc đến chỉ cần bắn một phát là không ai dám đến gần.
Ta sai Cao Lỗ làm nên một chiếc lẫy thần từ vuốt của thần Kim Quy. Buổi ấy, Triệu Đà với dã tâm nham hiểm muốn cướp nước Âu lạc của ta, mấy chục vạn quân của hắn ùn ùn kéo đến ta chỉ cần chờ giặc đến gần cầm nỏ thần bắn một phát giặc chết như ngả rạ. Triệu Đà hoảng hốt nên phải rút quân về nước.
Thời gian sau đó hắn cho người sang cầu hòa và kết thân muốn ta gả con gái yêu Mị Châu cho Trọng thủy con trai hắn cũng là cách để xoa dịu mối quan hệ giữa hai quốc gia. Lại nói về Trọng Thủy hắn là chàng trai khí thế bất phàm, dung mạo hơn người, hơn nữa hắn cũng thực sự chiếm được lòng con gái yêu của ta. Nghĩ vậy ta bèn tác thành cho đôi trẻ và chấp nhận Trọng Thủy ở rể tại Loa Thành.
Tình cảm của đôi trẻ vô cùng son sắt, Trọng Thủy cũng rất lễ phép và kính trọng ta. Nghĩ vậy ta hoàn toàn tin tưởng giao trọn niềm tin cho chàng rể hào hoa này. Thế nhưng ta không biết rằng sự tin tưởng đó khiến ta phải nhận một cái giá vô cùng đau đớn và tội lỗi.
Trọng Thủy bèn lân la hỏi vợ nó là Mị Châu con gái ta về bí mật làm sao ta có chỉ cần đứng một chỗ bắn nỏ thần mà hàng ngàn vạn quân giặc đều chết. Vì tin chồng nên Mị Châu chẳng giấu diếm gì. Nàng thủ thỉ với chồng về chiếc nỏ thần làm bằng vuốt Kim Quy và chỉ chỗ cho Trọng Thủy nơi ta cất nỏ.
Nhưng không ngờ Trọng Thủy đã chế tác một chiếc nỏ y hệt chiếc nỏ thần đó của ta rồi hắn cất giấu mang về cho cha hắn là Triệu Đà.
Thời gian sau, Trọng Thủy xin phép được về nước thăm cha ốm, ta cũng chẳng chút nghi ngờ mà đồng ý còn dặn dò hắn nên làm tròn chữ hiếu chăm sóc cha khi nào khỏe mạnh hãy về đón vợ. Mị Châu cũng vì xa chồng mà buồn bã không thôi.
Thế nhưng thật không thể ngờ chỉ vài ngày sau khi Trọng Thủy về nước thăm cha thì quân giặc ùn ùn kéo đến. Nghe đâu đến cả ngàn vạn quân, lúc bấy giờ ta còn đang ung dung trong thành thưởng trà chơi cờ cùng với quan quân. Vì ta nghĩ thể nào “Đà cũng sợ nỏ thần” của ta. Chờ cho đến khi giặc kéo sát cửa thành ta mới sai quân lính mang nỏ thần đến. Nhưng kì lạ thay chiếc nỏ thần nay không còn hiệu nghiệm nữa.
Ta tức tốc phóng ngựa mang theo Mị Châu tiến về phương Nam nhưng dù ta có đi đến đâu thì quân giặc cũng đuổi tới đó. Bước đường cùng ta dừng trước bờ biển gọi tên “Sứ Thanh Giang đâu mau đến cứu ta”. Lúc bấy giờ trên mặt nước Rùa Vàng hiện lên ngài chỉ vào đằng sau ta mà nói rằng “ Giặc chính là người ngồi sau lưng nhà vua đó!” Ngồi sau lưng ta chẳng phải là Mị Châu con gái ta sao? Tại sao nó lại nhẫn tâm bán nước, hại cha của nó đến đường này. Lúc này Mị Châu cũng hốt hoảng tột độ. Mặt con bé ngơ ngác vì chưa hiểu nó đã làm gì nên tội. Cho đến khi nhìn xuống chiếc áo lông của con ta mới hiểu hóa ra con bé trong khi ngồi sau lưng ngựa của ta đã vặt áo lông ngỗng làm dấu thảo nào quân Triệu Đà lại đuổi nhanh đến vậy.
Quá suy sụp phần vì thất vọng vì đã nuôi ong tay áo, phần vì giờ ta đã thành tội đồ thiên cổ khiến cho dân chúng lầm than, nước mất nhà tan. Ta rút gươm chém chết đứa con gái mà ta rất mực yêu thương, rồi cũng lao xuống biển theo sứ Thanh Giang.
Câu chuyện của cuộc đời ta bi ai thế đó. Chỉ vì một phút tin người quá đà, chỉ vì một phút lơ là chủ quan khinh địch mà ta đã khiến bao nhiêu con dân của mình phải lầm than cơ cực. Ta đã khiến cho vương triều ta dày công gây dựng trở thành vô nghĩa, và ta càng làm một người cha thất bại khi đã nhẫn tâm giết chết đứa con gái mà ta rất mực yêu thương. Đó cũng là niềm ân hận nỗi đau suốt cả đời mà ta không bao giờ nguôi ngoai.